Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 28 : Nhận thân

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


” Phong thiếu gia,” Phong Diệp đang muốn rời sân liền bị hai gã hộ viện ngăn đón tại cửa, “Lâu chủ có lệnh, không có lâu chủ cho phép ngài không được bước ra Sương viện một bước, thỉnh ngài trở về.”



Phong Diệp có chút ủy khuất nhìn hai người ở cửa, nhỏ giọng nói: “Hai vị đại ca, ta đã tới nơi này được vài ngày, nhưng chỉ một mực ở trong này, ta muốn đi tìm Lục đại ca, các ngươi chấp thuận cho ta đi”



” Phong thiếu gia, lâu chủ có lệnh, không có lâu chủ cho phép ngài không được bước ra Sương viện một bước, thỉnh ngài trở về.” Hai gã hộ viện bất vi sở động lặp lại một lần, thẳng đến khi Phong Diệp bất đắc dĩ xoay người quay về phòng mới thối lui qua một bên.



Phong Diệp trở lại phòng ngủ ngồi lên ghế, bàn tay khẽ nắm chặt góc tay áo rồi lại chậm rãi buông ra, ánh mắt yếu đuối vừa rồi sớm đã đãng nhiên vô tồn (tiêu tán không sót lại gì) . Phong Diệp âm lãnh cúi mặt nhìn dưới chân, hung hăng kêu tên một người: ” Phong! Khiếu! Nhiên!”



” Khiếu Nhiên, đây là tình huống tra được về ‘Phong Diệp’.” Trong Khiếu nhiên cư, nơi thư phòng riêng của Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết đem thứ trên tay đưa lên trước, tiếp đó có chút nghiêm túc mở miệng: “Căn cứ về lời hắn nói lúc trước thì hắn vốn gọi là Diệp Phong cùng sư phó Bạch Nhiễm vẫn trụ trên núi Xương Châu thuộc Lâm Uyên trấn, ta đã phái người tra xét, nơi đây quả thật có người tên gọi Bạch Nhiễm cùng đồ đệ hắn Diệp Phong trụ trên núi. Đối với người tên Bạch Nhiễm, người của Lâm Uyên trấn biết không nhiều lắm, chỉ biết hắn trước giờ vẫn ở trên núi. Diệp Phong thì nghe nói thân thể không tốt, cho nên trừ lúc hái dược mới có thể xuống núi, lúc hắn lần đầu tiên xuất hiện tại Lâm Uyên trấn là Bạch Nhiễm dẫn hắn về dược quán xem bệnh, sau đó mới nói với bên ngoài Diệp Phong là đồ đệ hắn. Bạch Nhiễm hai tháng trước đã bệnh chết, sau đến Diệp Phong cũng biến mất.”



” Diệp Phong trước khi tới nơi này vẫn luôn ở tại Bồng Lai khách điếm, bình thường cũng không đi ra ngoài, theo như chưởng quầy nói bọn họ mỗi ngày đều hỗ trợ hắn sắc dược. Ta cũng đã đi tra xét, dược này là do hắn lấy ở y quán, là dược trị hư hàn chi chứng (chứng bệnh suy nhược) . Thầy thuốc của Lâm Uyên trấn từng xem qua bệnh cho hắn cũng nói hắn chính là bị chứng hư hàn.” Long Thiên Hành nói ra tình huống trước khi Diệp Phong đến nơi này, nhíu mi nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên,” Lâu chủ, ‘Phong Diệp’ này trước mắt xem ra thực không có chỗ nào khả nghi a.”



” Không có chỗ khả nghi?” Phong Khiếu Nhiên xem xong nội dung bản báo cáo, tùy tay vung lên, tờ giấy trên tay liền biến thành mảnh nhỏ, “Hắn giả mạo Nhiên nhi chính là chỗ khả nghi lớn nhất.” biểu tình của Phong Khiếu Nhiên lãnh liệt cùng vô tình tựa như khi hắn đối mặt với địch nhân.



” Khiếu Nhiên, bộ dạng hắn rất giống ngươi, hơn nữa vai trái của hắn cũng có thai kí lá phong, đương nhiên ta thực sự chưa thấy qua.” Lục Văn Triết vừa nói đến câu sau, ngữ tốc phi thường nhanh, giống như sợ bị người hiểu lầm. Lúc nói chuyện tư thì Hắn cùng Long Thiên Hành gọi tên Phong Khiếu Nhiên, lúc đàm luận công sự thì bọn họ liền xưng hô Lâu chủ.



” Cha, giấy không gói được lửa, chuyện này phải mau chóng giải quyết, nếu không đêm dài lắm mộng.” Phong Hải có cơ sở nói, người kia nếu còn sống trong lâu, có một ngày cũng sẽ bị người nào đó biết.



” Cha, ngươi cũng không thể đem tiểu Nhiên nhốt trong phòng mãi a.” lời Phong Nham vốn muốn nói chính là không thể luôn làm cho người ta nằm ở trên giường, chẳng qua vì cái mạng nhỏ của mình nên hắn chỉ có thể đổi cách nói. Lời Phong Nham vừa ra, ngoại trừ  Phong Hải thì ba người đều ái muội nhìn về phía người bên cạnh bàn sắc mặt đã có chút biến hóa.



” Lần theo Vong Ưu bảo cùng Hồng Sương, người kia một khi đã rõ ràng chuyện của Nhiên nhi đến thế, khẳng định cùng người bên Vong Ưu bảo hoặc Hồng Sương có quan hệ. Năm đó người của Vong Ưu bảo tuy đều bị ta tiêu trừ, chẳng qua cũng không chừng còn có cá lọt lưới, Hồng Sương là người của Sương Trần cốc, điều tra xem Sương Trần cốc bây giờ còn có người nào không.” Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng nói.



” Ta đã phái người tra xét, qua vài ngày sẽ có thể có chút thông tin.” Long Thiên Hành biết bằng hữu tốt của mình sẽ nghĩ tới chuyện này.


Phong Khiếu Nhiên vừa nghe thấy tiếng phụ thân, đồng tử trong khoảnh khắc co rút lại, giọng điệu thấp trầm nói:” Ngươi trước tiên dưỡng hai tháng, hoàn cảnh nơi đây so ra tốt hơn, ta phái thầy thuốc đến trụ cùng ngươi.”



Phong Diệp vừa nghe thấy hai tháng sau có thể trở về, trên mặt có chút cao hứng, thấp giọng đáp ứng “Được.”



” Mạc Lâm, ngươi giúp hắn chuẩn bị, ngày mai liền đi.”



” Dạ, lâu chủ.”



” Tiểu đệ, ngươi đừng quá thất vọng, trong lâu lui tới nhiều người, không thích hợp cho ngươi tu dưỡng, hoàn cảnh của biệt viện rất tốt, còn có mã trường. Nhị ca cùng đại ca có rảnh sẽ đến thăm ngươi.” Phong Nham cười tiến lên vỗ vỗ bả vai ‘tiểu đệ’, lại nắm lấy tay tiểu đệ an ủi nói.



” Tiểu đệ, ngươi an tâm dưỡng bệnh, đại ca sẽ đến thăm ngươi.” Phong Hải cũng tiến lên vỗ nhẹ lên vai tiểu đệ, trầm ổn nói.



“…cám ơn, đại ca…Nhị ca..” Phong Diệp vui vẻ đáp trả, tiếp đó liếc mắt trộm nhìn ánh mắt phụ thân, hướng phụ thân hành lễ liền theo sau quản gia ở một bên cùng nhau rời đi. Phong Diệp vừa ly khai, Phong Nham liền thu lại tươi cười trên mặt, Phong Hải cũng nhíu mi.



” Thế nào?” Lục Văn Triết mở miệng hỏi.



” Nội tức của hắn thực quái, giống như không có nội lực gì, nhưng…ta cuối cùng lại nghĩ thấy có chỗ nào không đúng, đại ca, ngươi có nghĩ thấy?” Phong Nham vừa rồi chụp lấy bả vai Phong Diệp, bàn tay kỳ thật là đang âm thầm điều tra.



” Ân, ta cũng thấy vậy.” Phong Hải cũng phát hiện có chút không đúng.



” Không có gì kỳ quái thì cũng không ngốc đến nỗi dám giả mạo con của lâu chủ Thích Nhiên lâu a.” Long Thiên Hành còn lại là vẻ mặt thản nhiên, một khi đã dám đến nơi này, cũng sẽ không thể là một nhân vật đơn giản.



” Vô luận Hắn là ai, trong vòng hai tháng phải giải quyết việc này.” cái chén trong tay Phong Khiếu Nhiên chẳng biết khi nào đã hóa thành bột phấn, lúc người kia gọi hai tiếng phụ thân đã khiến hắn xúc động dâng lên thị huyết. Đứa con thân sinh của Phong Khiếu Nhiên hắn chỉ có một người, người nọ là trân bảo của hắn, không ai có thể giả mạo!