Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 46 : Cô Nhiên tùy Phong

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Mở to mắt, nhìn thấy một mảnh tối đen trong phòng, Cô Nhiên chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Nhẹ nhàng nhu nhu lên bụng đã sớm mất đi cảm giác đau, Cô Nhiên hít sâu mấy hơi liền xuống giường. Sờ soạng tìm được một cục đá lửa, Cô Nhiên điểm sáng ánh nến. Thở dài một tiếng, Cô Nhiên ngồi trên ghế sờ lên mấy thứ trên bàn đại ca bọn họ đưa tới trước đó, một mảnh đỏ thẫm, đỏ tựa như lửa, như máu.



” Ông nội, ngươi sao còn chưa đến…cữu cữu cùng Nhị ca đều đã đi tới, Nhiên nhi…không còn thời gian.” Sờ lên trên cổ mình, Cô Nhiên lại thở dài, ống sáo đen ông nội đưa cho hắn sau chuyện xảy ra ngày đó hắn đã đeo lên trên cổ cha, cho nên sau khi trở về hắn vẫn một mực đợi, đợi cha bình an trở về. Nhưng đã hai mươi ngày trôi qua, cha một chút tin tức đều không có, hi vọng của hắn cuối cùng cũng là xa vời, cha ở trước mắt hắn thực sự đã bị nê sa cuốn đi rồi, cha trước đó còn ôm hắn, cứ như vậy ở trước mắt mình biến mất, hắn… cuối cùng đã không đợi được cha trở về.



Cha…ngươi đem ta dứt bỏ, lại một lời dối gạt cũng chưa từng lưu, một khi ngươi đã nói chết cũng muốn dẫn theo ta, vì sao lại bỏ lại ta một mình. Ta nghĩ rằng ngươi chỉ là tạm thời để ta lại, qua một hồi sẽ tìm đến ta, cha…Nhiên nhi một mực chờ ngươi, một mực đợi ngươi, khả…Nhiên nhi hiện tại đợi không nổi nữa. Ông nội không có tin tức, Triệu đại ca cũng không có tin tức, Nhiên nhi biết nên kiên nhẫn tiếp tục đợi, bởi vì Nhiên nhi chưa nhìn thấy thi thể cha, khả… mấy ngày hôm trước Nhiên nhi nghe được, nghe được Triệu đại ca bọn họ nói đã tìm được quần áo của cha, hài của cha…kiếm mà cha mang theo… cánh tay… nghe được bọn họ nói…nê sa kia đem hết thảy thị trấn biến thành loạn thạch (đá ngổn ngang)…nghe được bọn họ nói, trên thôn trấn không có thi thể cha, cha chắc là đã bị vùi trong loạn thạch không còn hy vọng sống. Cha…Nhiên nhi không muốn nhìn thấy thi thể cha tan xương nát thịt, Nhiên nhi thực ích kỉ, không muốn biết cha…là chết như thế nào…



Cha…ngươi lần này đã thật sự bỏ rơi ta. Khả Nhiên nhi từng nói phải chiếu cố cha cả đời, cha đi rồi, Nhiên nhi cũng phải cùng đi….cha, Nhiên nhi từng nói sẽ không sinh khí với ngươi, nhưng lần này… Nhiên nhi là thực sinh khí, thực sinh khí…



Nghiền nát, lại mở giấy ra, Cô Nhiên nghĩ nghĩ, cầm lấy bút lông run rẩy viết xuống những lời hắn lưu lại cho đại ca bọn họ, trong lòng hắn rất bình tĩnh, tay run rẩy là bởi vì đau đớn của thân thể làm hắn có chút không thể khống chế. Từ đầu đến cuối, trên mặt Cô Nhiên đều giương lên nụ cười thỏa mãn, tuy tay vẫn luôn run rẩy, chữ cũng có chút nghiêng ngả, khả trên mặt hắn lại không có một tia đau đớn, có thể nói, từ ngày đó cha rời đi, hắn cũng đã chẳng biết như thế nào là đau.



Thổi rồi lại thổi, đợi sau khi chữ khô đi, Cô Nhiên đem tín gấp lên đặt qua một bên. Đi tới cửa đẩy ra, nhìn hai gã thị vệ thủ bên ngoài lập tức xuất hiện tại cửa, Cô Nhiên cười hướng bọn họ nói :” Hai vị đại ca, phiền toái các ngươi, ta muốn tắm rửa, có thể giúp ta nấu chút nước ấm không?”



” Thỉnh thiếu gia chờ.” một gã thị vệ trong đó nhìn Cô Nhiên một hồi, lập tức khom người trả lời.



” Vị đại ca này, trên người ta không thoải mái, chỉ là muốn tẩy rửa, phiền đại ca không cần kinh động người khác.” Cô Nhiên nhẹ nhàng giữ chặt tên thị vệ đang chuẩn bị rời đi thấp giọng phân phó, hắn muốn im lặng rời đi, có đại ca bọn họ ở trong này vậy là đủ rồi.



” Dạ, thiếu gia.” Thấy trên mặt Cô Nhiên không có gì khác thường, thị vệ chuẩn bị đi thông tri gật gật đầu.



” Hai vị đại ca, cám ơn các ngươi.” Nhìn mộc dũng đã đổ đầy nước ấm, Cô Nhiên thấp giọng hướng hai người cám ơn.
” Nhất bái thiên địa…”



Lại chuyển trở lại, đối mặt với bàn y



” Nhị bái cao đường…”



Rồi mới nghiêng người hôn lên hồng bào bao lấy quần áo cha trong lồng ngực.



” Vợ chồng đối bái…”



Trên hồng bào trong lồng ngực Cô Nhiên xuất hiện nhiều điểm ẩm ướt, nước mắt mang vui sướng từng giọt từng giọt lướt qua đôi môi đỏ mọng dừng ở trên mặt.” Tiêu…Nhiên nhi hiện tại là của ngươi…kết phu thê…” Đi đến bên cửa sổ, thoát hạ hài, Cô Nhiên ôm quần áo của cha nằm ở trên giường đại hồng.



” Tiêu…ngươi nên tới đón ta…vào… động… phòng…” Đôi tay ôm hỉ phục khẽ nới lỏng, thanh âm Cô Nhiên càng ngày càng thấp, trong khoảnh khắc hai mắt nhắm lại, hai tay trước ngực chậm rãi buông thả xuống bên người…



” Phanh!” một tiếng, cửa phòng bị người đá ra.



” Tiểu Nhiên!” Một tiếng kinh hoảng trong phòng Cô Nhiên vang lên.