Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 50 : Không rời không buông

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


” Khiếu Nhiên, ngươi xảy ra chuyện gì?! Tiểu Nhiên vừa mới tỉnh, thân thể hắn lại trải qua tổn thương, ngươi cư nhiên còn đối với hắn như thế! Thậm chí còn đem hắn lộng thương! Ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì, ngươi cũng không thể nhẫn nại một chút sao?!” Âu Dương Húc một bên kiểm tra Cô Nhiên đang phát sốt, một bên thấp giọng xú mắng Phong Khiếu Nhiên đang ở bên cạnh.



” Cha…” vết thương ở hạ thân làm Cô Nhiên bắt đầu phát sốt, sắc mặt cũng phiếm hồng không bình thường. Cô Nhiên có chút mê vựng nên không  nghe được Âu Dương đại ca trách mắng, chính là bàn tay của người đang ôm lấy hắn đột nhiên buông hắn ra, Cô Nhiên bắt đầu thấp giọng kêu lên.



” Cha ở đây.” Phong Khiếu Nhiên xuống giường đi đến ngăn tủ lấy một bình dược nghe được Cô Nhiên nhẹ gọi, liền chạy lại bên giường cầm tay Cô Nhiên.



” Khiếu Nhiên, nói cho ta biết vì cái gì?” Âu Dương Húc lạnh lùng nhìn đối phương, hắn không rõ lấy tâm của người này đối với Cô Nhiên, như thế nào đem Cô Nhiên bị thương thành như vậy, còn không quan tâm sự suy yếu của hắn sau khi mới tỉnh lại.



” Đây là trừng phạt của Nhiên nhân đối với chuyện ta tự tiện bỏ lại hắn.” Phong Khiếu Nhiên cúi đầu nhìn người vì đau xót lẫn sốt cao mà khó chịu, trong mắt là đau lòng, là khổ sở, là hối hận.



” Khiếu Nhiên…chẳng lẽ là tiểu Nhiên hắn…” Âu Dương Húc không nghĩ tới đáp án lại là như thế này, trong lúc nhất thời có chút không thể tiếp nhận.



” Âu Dương, trong này có bình dược Cổ Hoài Ý lưu cho tiểu Nhiên , ngươi xem xem đối với vết thương của tiểu Nhiên có thể dùng hay không.” Phong Khiếu Nhiên không giải thích vì sao lại phát sinh chuyện này, trừ hắn và Nhiên nhi ra, những người khác căn bản không thể lý giải, hắn cũng không muốn giải thích cái gì.



” Ân? Đây là cái gì?” Âu Dương Húc thấy chuyện này hẳn có ẩn tình, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Lấy qua bình dược Phong Khiếu Nhiên đưa cho hắn, Âu Dương Húc mở ra ngửi ngửi, tiếp đó trong mắt lộ ra ngạc nhiên hỏi.



” Ngọc Cơ lộ.” Phong Khiếu Nhiên cũng không muốn giấu diếm Âu Dương Húc.



” Ngọc Cơ lộ…?!” Âu Dương Húc lộ ra vẻ mặt kinh hỉ của người sắp chết khát tìm được một con suối, sắc mặt như người nhìn thấy một thùng hoàng kim, sửng sốt và tham lam. (=__=||| đẹp mặt chưa)



” Ân. Này đối với vết thương của tiểu Nhiên có thể dùng hay không.” Phong Khiếu Nhiên không giống Âu Dương Húc như vậy, hắn chỉ quan tâm đến thương thế của người yêu.




” Nhiên…yêu ta không?” Môi hôn lên cổ.



” Tiêu…trong này của ta tất cả đều là ngươi.” Đem bàn tay ôm mình dán lên trước ngực đang liên hồi nhảy lên.



” Nhiên, ta từng nghĩ tới, nếu ngươi không thể yêu ta, ta cũng muốn đem ngươi cột vào bên người.” Tay vòng ôm đối phương bắt đầu dùng sức.



” Tiêu…ngươi không cần cột lại ta. Tâm của ta trước nay đều là của ngươi, vẫn đều là của ngươi…” Thuận theo lực độ của người nọ, thân mình cởi áo khoác ngoài nửa nằm ở trên người người nọ.



” Nhiên, ngươi đang chơi với lửa.” Thanh âm trở nên càng thêm khàn khàn, quần áo trên người đã bị người nọ toàn bộ lột bỏ.



” Tiêu…ta đã không đau.” Thoát hết quần áo của mình xong, hai tay trắng nõn bắt đầu bỏ đi quần áo của người dưới thân.



” Chúng ta sắp phải thành hôn, ngươi hiện tại cần điều dưỡng.” Lời tuy nói như thế, khả động tác lại hoàn toàn phối hợp với đối phương.



” Tiêu…ngươi còn nợ ta một đêm động phòng hoa chúc ni.” Ngồi xuống, trần trụi nhìn người đã động dục trước mặt .



” Ta đây thật sự là rất không nên.” Thân thủ đem người yêu ôm tới, xoay người đem người áp ảao dưới thân, bàn tay thuần thục bắt đầu ở trên người mình yêu nhóm hoả.



『 Thượng tà! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết. Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!』 (**)