Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 55 :

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Đem xiêm y vừa tẩy xong của cha treo trên dây, giũ ra, Cô Nhiên vô thanh thở dài, mấy ngày nay có chuyện luôn luôn ở trong lòng y chuyển động. Chuyện này y từ rất sớm đã muốn đi làm, nhưng thủy chung tìm không thấy cơ hội thích hợp, tối trọng yếu là y không thể đi hỏi cha, càng không thể khiến cha biết. Kỳ thật, cha biết cũng sẽ không trách y, khẳng định sẽ nói cho mình, nhưng chuyện quá khứ y không muốn lại đề cập trước mặt cha, y chỉ là muốn hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ của mình. Cha hôm nay đi ra ngoài làm việc , phải muộn mới có thể trở về. Cô Nhiên do dự lại do dự, mang tiểu Hoa và tiểu Quai ly khai Khiếu Nhiên cư.



Đi vào Thính Phong viện mà Lục Văn Triết và nhị ca Phong Nham cư trụ, Cô Nhiên thăm dò hướng bên trong nhìn xung quanh, trong viện không có người. Cô Nhiên hô:“Lục đại ca, ngài có đây không?”



Lập tức có người đáp lại:“Tiểu Nhiên? Mau vào !” Tiếp theo phòng trong liền truyền đến tiếng bước chân, cửa mở, chính là Lục Văn Triết, Phong Nham cũng có mặt. Cô Nhiên hướng hai người hữu lễ cười cười, đi vào.



“Tiểu Nhiên, ngươi hôm nay không cùng Khiếu Nhiên đi ra?” Phong Nham dẫn Tiểu Nhiên vào nhà, thuận miệng hỏi.



Cô Nhiên lắc đầu, nói:“Tiêu đi ra ngoài đàm sự, ta theo không tiện.” Nói xong, y có chút khó xử nhìn về phía Lục Văn Triết.



Nhìn ra y có lời muốn nói, Lục Văn Triết vỗ vỗ bả vai Phong Nham nói:“Ngươi không phải mới vừa nói muốn đi tìm Phong Hải sao? Đừng làm hắn sốt ruột chờ .”



Phong Nham phản ứng cực nhanh nói:“Ta đi ngay.” Tiếp đó hướng Cô Nhiên nói:“Tiểu Nhiên, ta đi tìm đại ca, ngươi chậm rãi ngồi.”



“Hảo.” Cảm kích Nhị ca săn sóc, Cô Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn. Phong Nham vừa đi, Lục Văn Triết lập tức đóng cửa phòng hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Nhiên.”



Cô Nhiên cắn cắn môi, trực tiếp hỏi:“Lục đại ca, ngài biết…… Nương ta chôn ở chỗ nào không?”



Lục Văn Triết sửng sốt, nửa ngày cũng chưa ra tiếng. Cô Nhiên mang theo áy náy nói:“Ta biết chuyện này ta không nên hỏi , nhưng là…… Ta muốn đi xem nàng. Ta không thể hỏi Tiêu, ta cũng không muốn Tiêu khó xử. Nhưng mặc kệ nói thế nào, nương cũng là người sinh ra ta. Không có nương, ta cũng không có khả năng cùng Tiêu một chỗ.” Càng không có khả năng hạnh phúc như thế.



Lục Văn Triết lấy lại tinh thần, sáng tỏ gật gật đầu. Cô Nhiên chưa bao giờ hỏi qua chuyện của nương, nguyên lai người này cũng không phải không muốn hỏi, mà là vẫn đặt ở trong lòng. Chỉ là…… Lục Văn Triết thật không có ý tứ nói:“Tiểu Nhiên, không phải Lục đại ca không muốn nói cho ngươi, mà là Lục đại ca không biết nương ngươi được chôn ở nơi nào.”



Trong mắt Cô Nhiên chợt lóe thất vọng, sau đó miễn cưỡng cười cười:“A, ta đây lại hỏi người bên ngoài.” Lục Văn Triết giọng điệu trầm trọng nói:“Tiểu Nhiên, nương ngươi tuy không phải Khiếu Nhiên tự tay giết chết , nhưng nói gì cũng là bị Khiếu Nhiên, hoặc là nói bị chúng ta bức chết . Hiện tại nghĩ đến, chúng ta lúc ấy rất nhẫn tâm .”
Bưng tới nước, khiến Phong Khiếu Nhiên rửa tay, Cô Nhiên lại bưng ra ngoài, tiếp theo lại rất nhanh bưng tới thức ăn nóng hầm hập, mỗi một món đều là y tự tay làm . Trời nóng, khẩu vị Phong Khiếu Nhiên một ngày so với một ngày càng tệ, Cô Nhiên đau lòng không để ý hắn khuyên can lại nhận trách nhiệm ẩm thực mỗi ngày. Để tránh mệt đến Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên khiến phòng bếp mỗi ngày chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn Cô Nhiên cần, có thể không khiến Cô Nhiên động thủ liền không cần y động thủ. Dọn xong đồ ăn, Cô Nhiên lại bưng tới một chậu nước thả khối băng, đặt ở bên chân Phong Khiếu Nhiên cho hắn hạ nhiệt độ, lúc này mới ở bên người Phong Khiếu Nhiên ngồi xuống.



“Việc này ngươi cho bọn họ đi làm, đừng mệt chết rồi.” Phong Khiếu Nhiên lại một lần nữa dặn dò.



Cô Nhiên lại một lần ôn nhu cười cười, nói:“Ta không mệt. Dược phố giao cho Âu Dương Đại ca , ta cũng chưa có chuyệm gì có thể làm. Ta sẽ chú ý thân thể mình.”



Sờ sờ gương mặt hồng nhuận của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thoáng yên lòng, múc một chén canh cho y, sau đó mới bưng lên bát của mình bắt đầu từng ngụm lớn ăn. Mặc kệ trời nóng cỡ nào, thức ăn Cô Nhiên làm đều có thể gợi ra sự thèm ăn của hắn. Cô Nhiên không phải rất đói, bất quá nhìn thấy cha ăn ngon như vậy y cũng có chút khẩu vị. Uống canh, ăn mấy miếng đồ chay, Cô Nhiên liền dừng đũa, Phong Khiếu Nhiên cũng buông xuống bát. Cô Nhiên lập tức nói:“Ta hôm nay đều ở trong phòng không làm gì, không đói bụng.”



“Có phải thân thể không thoải mái hay không? Không cho giấu ta.” Phong Khiếu Nhiên nâng tay xoa xoa mặt Cô Nhiên, sợ người này lại đồ yên chi (phấn) lừa hắn.



Cô Nhiên cầm tay cha cười nói:“Ta sẽ không lấy thân thể mình ra nói đùa, cũng sẽ không giấu ngươi. Tiêu, ta nói muốn cùng ngươi một đời , ta sẽ chiếu cố hảo chính mình.”



Phong Khiếu Nhiên sắc mặt thoáng hòa hoãn, Cô Nhiên lấy qua túi điểm tâm, rất cao hứng nói:“Ta ăn hai khối điểm tâm.”



“Ân.” Thả tâm, Phong Khiếu Nhiên cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục ăn cơm.



Cắn một ngụm điểm tâm vừa thơm vừa mềm, Cô Nhiên thỏa mãn nheo lại mắt. Thấy cha vừa lúc nuốt xuống một ngụm đồ ăn, y vươn tay uy qua. Phong Khiếu Nhiên há miệng cắn ngụm tiếp theo, tiếp đó lắc lắc đầu, hắn không thích ăn điểm tâm, thử một ngụm người này uy là đủ rồi.



Ăn ba khối điểm tâm, kiên nhẫn chờ đợi cha cơm nước xong, Cô Nhiên thu thập bàn đi ra ngoài. Nguyên bản những việc này Phong Khiếu Nhiên để cho người khác đến làm , nhưng Cô Nhiên không đồng ý. Phong Khiếu Nhiên luôn luôn không thích ngoại nhân tiến vào Khiếu Nhiên cư, Cô Nhiên lại càng không thích cha vì y mà sửa đổi quy củ, huống chi sự tình cũng không nhiều, một mình y làm vẫn dư dả.



Đợi Cô Nhiên thu thập xong, hai người ở dục gian phao phao, Phong Khiếu Nhiên liền ôm Cô Nhiên lên giường nghỉ. Sau khi vào hạ, bởi vì tật xấu trời vừa nóng lên liền ăn không ngon của Phong Khiếu Nhiên thiên, Cô Nhiên bận rộn rất nhiều, vì không mệt chết Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên mỗi ngày đều lên giường sớm, tuy rằng còn chưa buồn ngủ, nhưng hai người rúc vào trên giường cho dù không ngủ cũng là một loại nghỉ ngơi. Theo thói quen vuốt ve nửa thân trần của Cô Nhiên, thân thể lạnh lạnh khô mát, nội tâm Phong Khiếu Nhiên dị thường bình tĩnh. Đại thủ ở vết thương cũ trên bụng Cô Nhiên khinh nhu, Phong Khiếu Nhiên lấy phương thức như vậy giảm bớt mỏi mệt vì chiếu cố hắn của Cô Nhiên.