Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 58 :

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Sáng sớm hôm nay, Cô Nhiên vừa rời giường còn chưa có lấy y phục đến liền bị người bắt được ttay. Ngẩng đầu, nghênh diện hạ xuống một cái hôn sâu, y mở miệng tiếp nhận. Rời đi môi Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lấy qua xiêm y nói:“Hôm nay ta hầu hạ ngươi.”



“Tiêu?” Cô Nhiên bị hôn đến vựng hồ hồ lăng lăng nhìn cha, khi cha xốc chăn lên mặc khố cho y, y khẩn trương bắt lấy tay hắn, thực cảm động.“Tiêu, ta tự mình đến là được.” Luôn luôn đều là y hầu hạ cha , y không quen được cha hầu hạ.



Phong Khiếu Nhiên bá đạo đoạt lấy khố Cô Nhiên nói:“Hôm nay ngươi phải nghe ta .”



Thấy cha đầy mặt kiên quyết, Cô Nhiên cười cười:“Hảo.” y nghe cha .



Phong Khiếu Nhiên được Cô Nhiên tận tâm hầu hạ bảy năm trừ bỏ tự mình mặc khố ra có chỗ nào phải hầu hạ người khác. Muốn nói bảy năm trước Phong Khiếu Nhiên còn có thể một mình sinh sống, vậy hiện tại hắn một khi rời đi Cô Nhiên tuyệt đối là một phế nhân. Cô Nhiên cười đến ngọt ngào, tuy động tác của cha thực chậm thực ngốc, nhưng y đã vô cùng hạnh phúc .



Thật vất vả mặc xong cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên cũng rất bất mãn “Tay nghề” của mình, cũng đột nhiên phát hiện hắn quen được Cô Nhiên hầu hạ đã sắp thành một “Phế nhân” . Nâng tay nhu nhu mi tâm cha, Cô Nhiên ngửa đầu đưa lên môi mình, tâm đều tràn đầy hạnh phúc . Nụ hôn rất nhanh trở nên triền miên, đến khi hai người thở hồng hộc tách ra, Phong Khiếu Nhiên còn có chỗ nào có nửa điểm bất mãn? Trấn an cha, Cô Nhiên cẩn thận sửa sang lại xiêm y nhiều nếp nhăn của cha và mình, nhìn y tay chân lanh lẹ chỉnh đai lưng, phủi vạt áo cho mình, trong lòng Phong Khiếu Nhiên tư vị gì cũng đều có.



Ngẩng đầu, thấy thần sắc cha lại nghiêm túc , Cô Nhiên ôn nhu nói:“Tiêu, với ta mà nói ngươi và ta cùng một chỗ mỗi một ngày đều là ngày trọng đại, làm gì phải câu nệ sinh thần của ta hay không ni? Ta thích mỗi buổi sáng tỉnh lại vì ngươi thay y phục bưng trà, đây là hạnh phúc của ta, ta biết ngươi thương ta, nhưng ngươi không thể cướp đi hạnh phúc duy độc thuộc về ta.”



Thần sắc Phong Khiếu Nhiên lập tức nhu hòa rất nhiều, ôm lấy thắt lưng Cô Nhiên nói:“Như vậy tiếp qua mười năm, ta ngay cả hài cũng sẽ không thể tự mình mang.”



Cô Nhiên nở nụ cười:“Đây đúng là ta muốn .” đôi môi ly khai chưa bao nhiêu lâu lại một lần nữa dây dưa cùng nhau, nếu không phải hôm nay là ngày của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên tuyệt đối sẽ không cho người này xuống giường .




“Nhiên, ngươi nói ngươi và ta là phu thê, giữa phu thê lại có gì thẹn thùng ?”



“Có người…… Nghe được đi……”



Nghĩ đến khả năng này, Cô Nhiên hai má càng nóng . Động tĩnh tối hôm qua y hiện tại nghĩ đến đều cảm giác rất lớn, càng đừng nói lúc ấy .



Phong Khiếu Nhiên không quan trọng nói:“Nghe được thì như thế nào?” Kéo ra chăn lộ ra mặt người này, Phong Khiếu Nhiên trịnh trọng nói:“Nhiên, ta không thích quá nhiều nhân nhìn đến ngươi, đợi mười năm sau ngươi đầy ba mươi, ta lại phô trương vì ngươi, ở trước đó, chỉ có ngươi cùng ta.”



Mặt Cô Nhiên vẫn thực hồng, bất quá y lại ôn nhu nở nụ cười:“Tiêu, ta không cần cái này , ta muốn chỉ là ngươi cùng ta một chỗ. Ngươi và ta cũng được, có người khác cũng thế, ta muốn chỉ là ngươi. Chúc mừng như vậy một lần là đủ rồi.”



Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn Cô Nhiên, hồi lâu sau, hắn hôn lên trán, hai má, môi, Cô Nhiên tiếp đó mới nói:“Quả thật, một lần là đủ rồi. Ngươi là thê tử kết tóc của ta, không cần làm cho người khác xem. Sang năm sinh thần của ngươi, ta nấu cho ngươi ăn.”



“A, không cần, thức ăn cha làm khẳng định không thể ăn.” Hơn nữa cha chỉ sợ ngay cả cái gì là muối cái gì là đường đều phân không rõ đi.



Tươi cười của Phong Khiếu Nhiên không còn, phong trụ miệng Cô Nhiên xả ra chăn, cư nhiên dám nói thức ăn hắn làm không thể ăn ! Trầm giọng cười , ôm lấy bả vai dày rộng, Cô Nhiên vựng hồ hồ nghĩ: Vậy,vậy đến thời điểm đó y liền nếm thử đi. Chỉ cần cha bồi y, cái gì cũng đều không trọng yếu.