Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 62 :

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Về nhà, Liễu Mộ Nhiên không có nói cho lão cha chuyện phát sinh tại bệnh viện hôm nay. Không hề có khác thường ăn dược thiện lão cha làm cho mình, Liễu Mộ Nhiên bồi lão cha tại hiệu thuốc mân mê thảo dược. Từ khi có ký ức thì cậu chính là ở trong hương thuốc lớn lên , mỗi ngày tỉnh lại chính là cái ôm ấp tràn ngập vị dược của lão cha, thẳng đến tiểu học năm ba cậu mới không cùng lão cha ngủ. Ký ức về mẹ phi thường mơ hồ, nhớ mang máng mới trước đây có nhìn qua hai lần, sau đó mẹ xuất ngoại cậu cũng không còn nhìn thấy người. Mẹ đối với cậu chỉ là một danh từ, trọng yếu nhất trong sinh mệnh của cậu là lão cha và chú.



Một bên phối dược, Liễu Ân Thế vừa thỉnh thoảng lén nhìn con trai. Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, lão cảm giác sắc mặt con trai thật không tốt, cũng gầy rất nhiều. Nghĩ đến tối hôm qua con ở trong mộng khóc, lại liên tưởng đến có lẽ này không phải lần đầu tiên làm “Ác mộng”, trong lòng Liễu Ân Thế liền không ngừng nảy lên bong bóng tên là áy náy.



“Nhiên nhi a.”



“Ân?” Liễu Mộ Nhiên ngẩng đầu.



Khụ hai tiếng làm bộ thanh thanh cổ họng, Liễu Ân Thế tránh đi ánh mắt con trai, nói:“Cuối tuần có hội nghị y học, bọn họ mời cha đi tham gia. Con biết rõ cha không có kiên nhẫn với loại chuyện này, nhưng quản sự trưởng ra mặt mời, cha cũng không tiện bỏ mặt mũi hắn, cha liền từ chối nói cha tính toán về hưu , muốn con thay chaa tham gia hội nghị kia, hắn đồng ý .”



Liễu Mộ Nhiên lập tức nói:“Được a.”



“Cái kia, bọn họ nói là hội nghị tại phương diện trung y kết hợp trị liệu bệnh ung thư gì đó, nội dung ở trên bàn công tác của cha. Ai, những người này liền thích làm cái gì kết hợp, con chuẩn bị một bài phát ngôn là được, có thể sẽ khiến con lên đài nói hai câu. Cha đã nói với chú, cho hắn lại tìm người cùng đi. Con là con cha, cũng nên làm cho bọn họ biết thân phận của mình.”



“Được, lát nữa con gọi điện thoại cho chú, hỏi xem chú cho ai đi cùng con.” Liễu Mộ Nhiên cũng không thích đi chung quanh nói cha mình là Liễu Ân Thế, bất quá lão cha nói cái gì thì chính là cái đó, lão cha đều là suy nghĩ cho cậu.



“Vậy con không cần ở trong này bận rộn , đi chuẩn bị bài phát ngôn đi.”



Liễu Mộ Nhiên ôn nhu cười nói:“Bản thảo rất nhanh có thể viết xong, ở trong trường học thường xuyên sẽ có đề tài thảo luận như vậy. Con vừa trở về, muốn bồi cha nhiều hơn.”



Khóe miệng Liễu Ân Thế lập tức giơ lên n độ, hoan hỉ nói:“Được, được, con ở trong này bồi lão cha.”



Cha con hai người vui vẻ thuận hòa, Liễu Mộ Nhiên là chân chính con kế nghiệp cha, cậu ở trung y có thiên phú cực cao, thâm đắc Liễu Ân Thế chân truyền. Nếu không phải có mấy phương thuốc không thể công bố bên ngoài, cha con Liễu gia đã sớm thành đối tượng thế nhân truy đuổi , đương nhiên cũng có khả năng bị phần tử khủng bố bắt lại nhốt ở nơi gà không đẻ trứng nào đó chế thuốc trường sinh bất lão cho bọn hắn.
Ngốc ngốc gật gật đầu, Trang Thụy và Lý Tử Mộc vẫn là nhìn sắc mặt băng lãnh của Phong Khiếu Nhiên. Rất lâu sau đó, lâu đến hội trường đều ngồi đầy, các vị chủ tịch đã ngồi xuống , Trang Thụy và Lý Tử Mộc ô đầu than ngồi ở vị trí, hai người đã hoàn toàn lơ chuyện hội họp. Hội nghị sắp bắt đầu, Phong Khiếu Nhiên đem tầm mắt từ trên người Trang Thụy và Lý Tử Mộc dời đi, song quyền nắm chặt. Âu Dương Húc và Quý Lâm cũng chuyển thế , vậy Nhiên nhi đâu? Nhiên nhi lại ở nơi nào? Chẳng lẽ duy độc Nhiên nhi không có chuyển thế sao? Không, sẽ không , Nhiên nhi căn bản không ly khai hắn, không có khả năng không theo hắn chuyển thế.



Có một người ở bên cạnh Phong Khiếu Nhiên ngồi xuống, để sát vào hắn nhỏ giọng kêu:“A cha.” Phong Khiếu Nhiên từ trong cực độ khủng hoảng hồi thần, hướng cậu ta thản nhiên gật đầu, là Tô Hành Hải riêng chạy tới, Phong Hải của kiếp trước. Tiền thế, Phong Khiếu Nhiên là cha Phong Hải và Phong Nham; Thế này, hắn cùng với hai người sai biệt bất quá hai tuổi, ấn theo bối phận chỉ có thể xem như huynh trưởng. Nhưng Tô Hành Hải và Tô Triết Nham đối với người cha kiếp trước của mình có làm sao cũng kêu không ra tiếng đại ca, nhất là Phong Khiếu Nhiên và kiếp trước bộ dạng giống nhau như đúc, bất quá là tuổi trẻ một ít mà thôi. Sau này hai người đơn giản mặc kệ tuổi , vẫn là kêu cha, Tô Triết Nham đề nghị thêm chữ “A”, như vậy nghe lên nhỏ hơn nhiều. Phong Khiếu Nhiên chưa nói không đồng ý, hai người liền kêu như thế.



Tô Hành Hải lại đây , Long Thiên Hành lập tức cười cười, sau đó rất kích động chỉ chỉ hai người đang tê liệt ngã xuống bên cạnh hắn. Đợi khi Tô Hành Hải thấy rõ ràng bộ dáng hai người, cậu ta cả kinh thiếu chút nữa đứng lên, Âu Dương Đại ca? ! Quý đại ca? ! Long Thiên Hành làm thủ thế chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ ngoài sân, Tô Hành Hải đầy mắt nhiệt lệ gật gật đầu, hiện tại không phải trường hợp nói chuyện. Theo sau đó, cậu lo lắng nhìn về phía a cha, bọn họ đều chuyển thế , vậy tiểu đệ đâu?



Di động Trang Thụy vang , y vô tri vô giác lấy ra di động.“Này?”



“Trang bác sĩ, là tôi, ngượng ngùng, vừa rồi đang cùng các vị tiền bối nói chuyện không tiện tiếp điện thoại. Anh đến chưa?”



“Ân, đến.” Một tay ô trán, Trang Thụy khóe miệng đang phát run.



“Tôi hiện tại không có phương tiện đi tìm anh, đợi lát nữa hội nghị chấm dứt tôi sẽ điện thoại, thật sự là ngượng ngùng.”



“Không sao.”



“Vậy lát nữa gặp.”



“Ân.”



Treo điện thoại, Trang Thụy tắt máy, đầu còn đang trong hỗn độn. Mà trên vị trí phía trước thoáng chệch về bên phải, Liễu Mộ Nhiên đang cùng mấy vị bác sĩ tuổi trẻ ngồi cùng nhau, một chút đều không có hoài nghi vì cái gì mình sẽ ngồi ở chỗ này.