Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 9 :

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


" Tiểu Nhiên. . . Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi có chút không tốt. " – Đang lúc ăn sáng, Long Thiên Hành nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Cô Nhiên, nhìn lại Lâu Chủ, liền nghĩ thầm không biết có phải Lâu chủ đã làm gì Cô Nhiên hay không.



" Long tham đường, ta không sao. . ." – Cô Nhiên mỉm cười nhìn Long Thiên Hành, – " Hôm qua lần đầu tiên nghe được chuyện thiếu gia . . . Ta. . . ." – Cô Nhiên nắm nắm vành tai.



" Nga(*), như vậy a. . . ." – Long Thiên Hành trấn an mà cười rộ lên, – " Ngươi đừng lo lắng, hai vị thiếu gia rất tốt, hơn nữa Tiểu Nhiên như thế hiểu chuyện, hai vị thiếu gia nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thích, có đúng không a, Lâu Chủ . . ." – Nói xong nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên, là do bọn hắn sơ sót, không có nói cho Tiểu Nhiên chuyện Phong Hải cùng Phong Nham.



" Ngươi là người của ta, không nên đi để ý tới người bên ngoài. " – Phong Khiếu Nhiên hơi nhíu mày, buông bát nhìn Cô Nhiên.



" Lâu Chủ. . . " – Long Thiên Hành không đồng ý mà nhìn hắn, tại sao có thể nói như thế, hai người kia dù sao cũng là thiếu gia, Tiểu Nhiên sao có thể không để ý.



" Lâu Chủ, Long tham đường, ta không có gì, chỉ là . . . chỉ là . . Ta cho rằng Lâu Chủ không có hài tử . . . Có chút. . . Có chút. . ." – Cô Nhiên thực sự không biết tiếp tục nói như thế nào nữa.



" Hiện tại đã biết, ăn. " – Phong Khiếu Nhiên cảm thấy không cần phải tiếp tục thảo luận, trầm giọng nói. Cô Nhiên gật đầu, sau đó ăn, đồng thời che khuất một tia thống khổ trong mắt. Cô Nhiên. . Ngươi thật vô dụng, đêm qua không phải đều đã nghĩ thông suốt rồi sao. Vì sao. . Vì sao vẫn còn khó chịu ni. . .



" Lâu Chủ, hai vị thiếu chủ đã trở về. . . ." – Lúc này, Mạc Lâm từ bên ngoài đi đến, thần sắc dị thường vui sướng, phía sau là hai vị công tử theo hắn đi vào.



" Cha, chúng ta đã trở về. " – Hai người tiến đến hành lễ với Phong Khiếu Nhiên.



" Ngồi xuống đi. " – Phong Khiếu Nhiên thản nhiên gật đầu, giọng điệu bình thản mà mở miệng nói. Hai người tiếp theo đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Cô Nhiên.



Cô Nhiên đè kinh ngạc trong lòng xuống, vội vã đứng lên: " Cô Nhiên. . Cô Nhiên thỉnh an hai vị thiếu gia . . . " – Hai người giống nhau như đúc !



" Không cần đa lễ, vừa rồi Mạc Quản Gia cũng nói cho chúng ta biết, khi chúng ta không có ở nhà, làm phiền ngươi chiếu cố cha. " – Người ngồi bên cạnh Cô Nhiên đưa tay kéo Cô Nhiên quay về vị trí, cử chỉ trầm ổn, trên mặt thần sắc cương ngạnh(*), lời nói lại tràn ngập cảm kích.
" Chuyện này là do mấy người bọn họ quan tâm . . . Nếu như ngươi muốn tặng ta cái gì. . . Thì miễn. " – Phong Khiếu Nhiên nhìn khuôn mặt có chút e dè cẩn thận, giữa đôi lông mày nhăn lại không hài lòng.



Sắc mặt Cô Nhiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch, con mắt mở to nhìn người đối diện. . . con ngươi ôn nhu tĩnh lặng hiện lên vẻ lạc lõng, lại lập tức nở nụ cười nhạt quen thuộc :



" Vâng. . Lâu Chủ. . Cô Nhiên đã biết. ." – Sau đó cúi đầu rời khỏi gian phòng, chờ lâu chủ tắm xong sẽ đến thu dọn . . .



Phong Khiếu Nhiên một tay nắm chặt cạnh thùng, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, một tay trong thùng kia nện mạnh, lực mạnh khiến nước trong thùng bắn tung tóe trên mặt đất.



Hầu hạ Lâu Chủ xong, đóng cửa phòng y, Cô Nhiên trở lại phòng mình. Theo ngăn tủ lấy ra một bọc quần áo, Cô Nhiên chậm rài lấy ra một tập giấy viết thư dưới tầng cuối cùng của y phục . Ngồi ở đầu giương lật lấy một trang giấy, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, làm mờ những chữ trên mặt giấy, Cô Nhiên vội dùng tay thấm lau một chút cho sạch sẽ . Ghi lại một vài chữ cho " phụ thân ", Cô Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm:



" Cô Nhiên. . . tâm không thỏa mãn mà dễ tham lam, tham lam mà ham muốn, ham muốn không ngừng mà cuối cùng hủy hoại hết. . . ngươi sao lại quên ? Sao lại dám quên . . . Lâu chủ. . . Là lâu chủ. . . ."



Đem thư cất kỹ, Cô Nhiên ôm lấy bụng mình chậm rãi trở về giường, nuốt xuống tiếng rên rỉ, lấy dược trong tay áo ra uống. Nằm ở trên giường, chờ đau đớn qua đi, Cô Nhiên đắp chăn từ từ đi vào giấc, mất đi ý thức thời gian, thanh âm như có như không theo cổ họng hắn phát ra:



". . . . Phụ. . . . thân. . . ."



=== ====== ====== ====== ===



(*)Nga : hứ; há (biểu thị việc nửa tin nửa ngờ, bán tín bán nghi)



(*)cương ngạnh : kiên cường, bất khuất