Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 33 : Nốt nhạc thứ ba mươi ba
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
- Làm gì? – Cô chặn đường, dường như chẳng muốn anh vào
- Vào nhà, chẳng lẽ đứng đây?
Nói xong câu đó anh không hề do dự mà tiến thẳng vào nhà, Khánh Thư vội đóng nhanh cửa lại rồi chạy vèo vào trong đóng cửa nhà lại, lần này thì có vào được cửa lớn ngoài kia thì cũng chẳng vào trong được, để xem anh kiên nhẫn đứng đó bao lâu hay vội bỏ cuộc đây. Khánh Du đực mặt nhìn người con gái bên trong nhà đang nhí nhố chọc quê mình liền không ngừng nguyền rủa, biết thế này đã sớm gọi điện cho nó xem thử coi có “chằn tinh” ở nhà hay không, mà nhìn cái cảnh này cũng đủ hiểu nó không có ở đây, chắc đã đi đâu rồi. Giờ làm sao đây, cửa sau lưng đã khóa, anh thì không có chìa, cửa trước mặt thì bị “chằn tinh” đây canh gác, cũng chẳng vào được, chẳng lẽ ngồi đây đợi nó về à? Lỡ như nó đi đến tối luôn thì anh phải đứng đây đến tối sao? Thật quá ác độc. Triệu Khánh Thư, cô đợi đó cho tôi, tôi nhất định sẽ phục thù, trả cô gấp hai lần!!!!
- Đồ chằn tinh, cô đợi đó cho tôi. – Khánh Du nhảy dựng lên ở bên ngoài
- Anh sẽ làm gì tôi? Nói nghe thử xem.
- Tôi sẽ bảo Tuyết Nhi tống cô ra khỏi nhà.
- Ôi sợ quá à, anh sẽ đuổi tôi đi sao? Tôi phải ở đâu đây? – Cô giả vờ ôm tim sợ hãi. – Hôm nay tôi mới thấy con người thật của anh là thế nào, vừa vô duyên, bất lịch sự còn thích so đo với con gái.
Sau khi “thông” câu nói của Khánh Thư anh liền cười khẩy, nhún vai chỉ chỏ vào cô gái trước mặt mình đáp :
- Con người của tôi thật ra không tệ, chẳng qua là gặp loại gái như cô mới thành ra thế này, cái này phải trách cô, tôi đây vô tội.
- Anh mà vô tội làm bà nội tôi đi! – Khánh Thư lè lè lưỡi, nhảy tưng tưng chọc quê
Khánh Du điên tiết không còn gì để nói đành im lặng, cố gắng không chế cơn giận của mình, thể loại như cô ta có nói cũng vô ích, càng khiến cho bản thân tức thêm, tốt nhất nên nhẫn nhịn, tìm cách rời khỏi chỗ này mới là quan trọng nhất. Anh vòng qua sân sau nhà ngồi bệt xuống gốc cây to lớn kia thở dài mệt mỏi, nãy giờ đứng ngoài trời nắng cãi lộn với cô ta, quả nhiên đầu óc có vấn đề, bây giờ nhức đầu chết đi được, ngồi nghỉ một lát rồi tìm cách ra khỏi chỗ này, nếu không sớm muộn gì cũng đổ bệnh. Khánh Thư nhìn thấy anh ngồi thở gấp như thế trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi, có phải hơi quá rồi hay không? Trời nắng như thế, mình thì ở trong nhà quạt thổi mát mẻ, anh thì ở ngoài kia chịu nắng nôi, thật ra sau vài lần gặp anh thì ngoài cái miệng hay trêu chọc cô ra cũng chẳng có gì là không tốt, nhưng cứ mỗi lần gặp anh cô lại có cảm giác gì đó rất kì lạ… Cô gãi gãi đầu, thở dài rồi đi lại mở cửa tủ lấy cây dù đi ra ngoài sân, nhìn thấy cái tên kia đang dựa mình vào gốc cây mà nhìn đám chim đang tìm thức ăn mà không ngừng muốn nhào lại xé xác anh ra, còn không biết quyết định này có đúng hay không nữa. Cô cầm cây dù chọt chọt vào anh nhầm tạo sự chú ý, mắc công tự biến mình thành không khí.
- Nam Khánh Du, vào nhà đi, tôi chẳng muốn mình biến thành một kẻ xấu xa.
- Cô thông suốt rồi à? Được thôi, vào thì vào.
Anh đứng dậy phủi phủi quần áo rồi một mạch đi vào nhà không đợi cô đi theo, đúng là đáng ghét, đàn ông con trai gì đâu mà không ưa nổi, hừm!
- Cô giúp tôi lấy một ly nước đi. – Anh ung dung ngồi xuống ghế, đan tay vào nhau đặt lên chân, hất mặt nhìn cô.
- Ý gì? Anh hỏi em mua gì nữa không, em bảo xong rồi, mua đồ ăn xong hết rồi, còn gì nữa đâu? – Nó đực mặt nhìn hắn
- Vậy thì tốt.
Nó nhăn mặt, hôm nay hắn bị chạm dây thần kinh gì hay sao mà lại thất thường như thế, lúc cười nói như người mới trốn trại, lúc nổi điên lên, giờ lại thế này, hay là có khi nào hiểu lầm ý nó là chuẩn bị buổi đính hôn xong rồi? Chắc thế, cái mặt hí hửng kìa, nhìn vào là biết. Nó phì cười rồi quay mặt sang cửa kính ngắm đường phố, hôm nay người qua lại thật sự rất nhiều nha~
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng, một chàng trai và một cô gái bước xuống xe tự nhiên mở cửa đi vào mà hai người ở trong nhà không hề biết. Bọn họ chính là tự nhiên như thế, bình thản như thế mà bước vào nhà, cảnh tượng đập vào trong mắt họ chính là phòng khách “hoang tàng, đổ nát”, còn có hai con người đang điên cuồng đập gối vào đối phương mà chẳng để ý gì đến xung quanh, kiểu này mà ăn trộm vô chắc cũng chẳng hay biết. Nó và hắn chớp chớp mắt, đứng yên như tượng nhìn bọn họ đang đánh lộn, thật không ngờ mới chỉ đi có một tí mà phòng khách lại thành ra như thế này, cứ mãi lo đứng nhìn mọi thứ xung quanh đang rải rác dưới sàn mà không chú tâm đến bọn họ mà cả hai bị gối bay thẳng vào mặt, một món quà từ Chúa ban tặng, a men…
- Chủ nhà đây rồi!! – Cả Khánh Du và Khánh Thư đều đồng thành khi chiếc gối rơi xuống sàn, vẻ mặt thậm chí không có tí gì gọi là hối lỗi, mà còn là rất vui vẻ nhìn bọn họ cười.
Nó và hắn kìm chế cơn tức giận, hít vào thật sâu rồi thở mạnh ra, cái quái quỷ gì thế này? Lần đầu tiên trong cuộc đời nó bị “khách đến thăm” chọi thẳng gối vào mặt thế này, đã vậy còn không có một tiếng xin lỗi, nếu không phải vì cả hai người đó đều rất thân thì nó đã sớm tống cổ ra khỏi nhà từ lâu!
- Vui không? – Nó và hắn đồng thanh tập một
- Vui cái quỷ gì, chị xem xem anh ta vào nhà còn dám bảo em đi rót nước cho, ngủ cũng không thèm tắt tivi, còn dám lấy gối đánh em, nam nhi đánh con gái, coi được sao!? – Khánh Thư mau chóng méc lại với nó, liếc xéo người bên cạnh
- Cô còn dám nói! Ai đập ai trước hả? Nếu không phải vì tôi quá hiền để cô ăn hiếp thì không ra bộ dạng thê thảm như vậy. – Khánh Du lập tức phản bác
- Thì đúng là tôi đập anh trước, nhưng vì anh cà chớn, cái gì mà hiền để tôi ăn hiếp? Tôi nghĩ anh chính là không có não, so đo với con gái!
- Tôi so đo? Tôi chính là ở chung với cô nên mới so đo, ở với loại gái như cô thì có lạnh như tảng băng kia thì cũng phải nóng như lửa đốt, tan luôn cả tảng mà anh ta cực công gầy dựng!
- Cái gì gọi là tảng băng gặp tôi cũng nóng như lửa đốt? Nếu không phải em gái anh bỏ tôi ở lại bơ vơ thì có thành ra thế này không? Một mình tôi ở trong căn nhà rộng như thế, chơi với ai? Ma à? Mà cho dù tôi có chơi với ma thì tôi thề cũng sẽ không chơi với anh, đồ công tử bột!
- Công tử bột? Tôi đường đường là Nam Khánh Du, Giám Đốc một tập đoàn đấy, còn cô thì có gì?!!
@#$!%)(&*^#$%&^$
Nó và hắn đứng yên cũng bị trúng đạn, bây giờ nghĩ lại thật hối hận khi mua đồ ăn cho bọn họ, rất rất hối hận! Bây giờ nếu có thể đem quẳng đống này vào thùng rác thì chắc chắn nó sẽ làm ngay tức khắc. Còn cái gì mà lạnh như tảng băng đằng kia, chính là đang nhắm đến hắn, rốt cuộc Thiên Vũ này đã làm gì đụng đến bọn họ mà lại quẳng vào trong cuộc chiến này cơ chứ. Còn về nó, nó đành bó tay chịu trói, đích thật là nó đã đi bỏ Khánh Thư ở nhà một mình, nhưng cũng đâu ngờ trong nhà chẳng còn ai cơ chứ, cái này gọi là số trời đã định, có muốn lật sang số mới thì nó cũng thành số cũ mà thôi, haizzz.