Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 38 : Nốt nhạc thứ ba mươi tám
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
- Cô thật sự đồng ý? – Hắn vẫn nghi ngờ, hỏi lại một lần nữa cho chắc
- Trước khi anh kí, hãy cùng em làm nghi lễ một tí đi.
- Nghi lễ?
- Thì dù sao anh cũng kí, trước khi kí anh hãy cùng em uống một ly coi như chia tay, đường ai nấy đi, em chắc chắn sẽ không bám theo anh nữa. Đi mà~
Hắn hơi nghi ngờ về việc nhỏ nói nhưng vì tự do của mình, vì nó mà hắn nhanh chóng gật đầu để chấm dứt chuyện này, hắn cũng chả muốn suốt ngày có người bám theo mình, đích thật rất phiền, thôi thì cứ thử một lần vậy. Nhưng..lỡ lần này lại bị giống lần trước thì tính làm sao? Nó vừa mới bị một cú sốc như thế, nếu thêm chuyện này nữa thì chẳng phải hắn tự đào mộ chôn sống cả hai sao? Không được đâu nhé, một lần là quá đủ rồi.
- Sao tôi biết cô…
- Này đồ ngốc, sao anh không thử tin em dù chỉ một lần thôi? – Nhỏ bắt đầu cáu
- Sau lần đó tôi rút ra được một bài học khá hữu ích, không nên tin loại người như cô và anh cô, giờ nhớ đến lần đó, tôi cảm thấy thật kinh khủng.
Tim nhỏ đột nhiên nhói lên khi nghe xong câu nói đó từ hắn, không nên tin, kinh khủng sao? Nhỏ là loại người thế trong mắt của hắn sao, tệ hại đến như thế sao? Được thôi, nếu đã muốn như thế thì đừng bảo sao nhỏ vô tình, tàn nhẫn, đều do bọn họ mà ra. Nhỏ điều chỉnh lại tâm lý và biểu cảm hiện giờ của mình, tránh để cho hắn nghi ngờ, nếu như lần này thất bại thì chẳng còn lần sau để kéo hắn về nữa.
- Nếu anh không muốn kí thì bỏ đi, dù sao anh không kí thì em vẫn vui, còn Tuyết Nhi cứ để cô ấy như thế.
- Tôi đã nói không kí đâu.
Sau câu nói đó của mình, hắn không do dự gì mà kí vào tờ giấy đó một cách nhanh chóng, điều đó là hiển nhiên, nếu như bị một cái đuôi bám theo thì dù cho có thế nào cũng sẽ đồng ý cắt bỏ nó, hắn chính là như thế. Nhìn thấy hắn cầm cây viết kí không do dự vì nó như thế nhỏ lại cảm thấy tức giận, không phải là nhỏ ghen tị, mà là ghen tức khi hắn kí tên vì một đứa con gái khác, chính là ghen, ghen tuông!!
- Biết gì? Tôi không biết gì cả, với lại bà cũng không cần làm gì cho chúng tôi cả, nhận không nổi.
- Khánh Ly, con…
Nó không để bà ta nói hết đã quay lưng bỏ đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy cánh tay bà nhưng nó lại lướt qua như cơn gió, xem như mình chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì bởi..những thứ đó quan trọng với nó sao? Nếu đã không thì cớ gì phải quan tâm, nó cứ thế mà rời khỏi đó, phút chốc đã bước đi trên con phố nhộn nhịp đông xe qua lại, nó vừa đi vừa nhìn mọi thứ xung quanh nhưng mà..sao lại có cảm giác là lạ, hình như có người đang theo dõi nó từ phía sau, chính xác là chiếc xe hơi màu đen, nó cười khẩy rồi tiếp tục sải bước đi về phía cửa hàng đồ lưu niệm đằng kia rồi mở cửa vào trong đó, đây là cửa hàng mà nó quen thuộc nhất bởi khi đi học nó cũng thường lui tới đây mua vài thứ trang trí cho đống hình vẽ của mình, ở đây có rất nhiều thứ hay ho.
- Tuyết Nhi, em muốn mua gì?
- Chị có bộ khung ảnh nào đơn giản mà đẹp không ạ?
- Shop mới cập nhập mấy bộ khung ảnh đẹp lắm, em đợi chị một lát
Nó đứng đợi chị nhân viên lấy hàng, ánh mắt sắc bén chậm rãi liếc nhìn chiếc xe hơi màu đen kia, chiếc xe đó cứ lẽo đẽo theo từ khi nó rời khỏi khu chôn cất, cứ hễ nó dừng thì chiếc xe cũng dừng, theo dõi kiểu này cũng thật lộ liễu và thiếu chuyên nghiệp, bọn họ lại cử người nghiệp dư như thế để theo dõi nó sao? Thật sự quá khinh thường.
- Đây là mấy mẫu shop mới lấy về, hai mẫu này bán chạy nhất đó.
- Vậy lấy em hai bộ này đi.
- Tuyết Nhi, một lát em đi cửa sau đi, chị thấy em có đuôi đấy.
Nó hiểu được ý của chị nhân viên, liền mỉm cười gật đầu rồi tính tiền, nó cầm cái túi bé xinh đi loanh quanh trong shop, cố ý đánh lừa tầm nhìn của “cái đuôi” rồi chậm rãi núp vào mấy cái kệ gỗ to lớn, bây giờ khoảng cách của nó và cửa sau rất gần, nó chạy nhanh qua đó, thoát thân một cách dễ dàng, thở phào nhẹ nhõm, nó đi theo con đường dài dẫn ra phía sau cái xe hơi đen chết bằm kia, lấy điện thoại chụp lại bảng số xe rồi ung dung bắt taxi về nhà. Hừ, muốn theo dõi nó? Còn khuya nhé.