Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 44 : Nốt nhạc thứ bốn mươi bốn

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Trước cổng khách sạn (A) có một thiếu nữ và hai thanh niên đứng đó nhìn nghiêng ngó dọc, mọi ngóc ngách xung quanh đều không qua khỏi tầm mắt của bọn họ, nhưng chỉ có điều..hình như họ quan sát lộn chỗ rồi thì phải? Chỗ nên quan sát nằm ở tầng trên của bên trong khách sạn, chứ đứng ở ngoài nhìn thì có mất cả ngày cũng chả được gì.



- Chúng ta cứ đứng ở đây à??



Minh Tuấn nghiêng đầu nhìn “thủ lĩnh”, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương, nhìn vào là biết ngay đói bụng, dù gì thì sáng giờ mọi người đều chưa ăn gì, từ khi mở mắt ra là đã quấn quýt lên vì chuyện của nó, bây giờ đã bình tĩnh lại thì cơn đói bụng cứ thế mà ập đến thôi. Khánh Thư nhìn vào gương mặt của người anh kế bên, nói đúng hơn là đang chăm chú nhìn đôi mắt chớp chớp kia, cô đang nghĩ rằng liệu những giây phút thế này Minh Tuấn mới thật sự đáng yêu, còn lại những giờ khác thì chỉ một chữ duy nhất : nhây..nhây..nhây! Nhưng mà nói thật, theo cô thấy thì anh ấy thật sự rất hoàn hảo, vừa đẹp trai, tốt bụng, biết võ lại dễ thương, hài hước thế này thì cô cũng muốn có một người như thế, Tú Tuệ thật quá may mắn rồi, chả bù cho người nào đó, vừa lạnh lùng, đáng ghét lại còn vô duyên, ai lấy người đó chắc chắn kiếp trước mắc nợ tiền tỉ, không, con người đó không đáng giá đến mức tiền tỉ, mà là một miếng lót chuột máy tính, hờ hờ, chính nó đó.



- Cô định đứng đây cười như con điên mới trốn trại sao? Vậy đừng đứng gần hai chúng tôi, mắc công chúng tôi bị vạ lây.



Khánh Du lên tiếng khi nhìn thấy người con gái kế bên mình cười hí hí như bị bệnh, đây là khách sạn, rất đông người, mà ở đây lại có mình cô bất bình thường, nếu để người khác biết được cô là Triệu Khánh Thư thì không chừng sẽ có tiếng xấu đồn xa, lúc đó chắc chắn báo sẽ đăng tin với tiêu đề : “Con gái cưng của ông trùm xã hội đen Triệu Minh Cương bị điên đi lang thang trước cổng khách sạn (A) cùng Trương Minh Tuấn và chủ tịch Nam Khánh Du” thì mất mặt chết đi được, cái này chỉ là muốn cứu giúp cô ấy khỏi..nói túm lại là thế đó, chính là thế đó. Khánh Thư mặt than nhìn “miếng lót chuột” nhởn nhơ đứng đó, chỉ trách mình không thể xuống tay bóp chết anh, nếu không tên này từ lâu đã nằm ở dưới chứ chẳng đứng đây cà chớn thế này. Hít thở sâu kìm nén cơn giận của mình, “ban tặng” cho Khánh Du một cái lườm nảy lửa rồi một phát kéo Minh Tuấn vào trong không nói thêm câu nào nhưng cô không hề biết răng giây phút mình hầm hầm đi vào trong khách sạn, những bước chân khủng long đó đã “vô tình” lọt vào camera điện thoại của Khánh Du, nhìn từ phía sau khi cô như thế thật sự rất mắc cười, không quay lại là uổng cả, thứ này hẳn là sẽ dọa được cô. Mặt khác về phía hai người bên trong khách sạn, họ đã chọn được vị trí, đã chọn xong món và đang đợi dọn ra, nhưng vấn đề rất đơn giản ở đây chính là ba người mà hai phần súp cũng ngộ ngộ.



- Mọi người đã chọn xong chưa?



- Bọn anh chọn xong rồi, chỉ còn em thôi. – Minh Tuấn vui vẻ đáp lại



Sau khi nghe xong câu trả lời từ Minh Tuấn, anh liếc mắt nhìn sang cô gái kế bên mình đang mỉm cười đầy “thân thiện”, trò trẻ con này đúng thật chỉ có một mình cô ấy mới sử dụng, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng..dễ thương nhỉ, aishh đang nghĩ gì thế này, rõ ràng không phải như thế, đúng, người anh yêu chính là Lục Tuyết Nhi, đúng đúng đúng.
Nó chỉ cười cười cho qua, nói đúng hơn là nó không muốn trả lời nhưng mà nghe cách anh ấy hỏi thì hình như không có ý hỏi nó, chỉ là một câu nói vui thế thôi, nhưng vấn đề nó đang quan tâm là khi đến đây nó lo sợ mình sẽ khó kết bạn nhưng xem ra nó đã có một người bạn rồi, bạn trai nữa mới ghê, hờ hờ.



- Vậy là em uống hết nhiêu đó? Một mình?



Dương Hạo có vẻ hơi bất ngờ khi hỏi câu đó, nhìn nó, một cô bé mỏng manh, nhỏ nhắn thế mà quất hết nhiêu đó thì cũng..không hẳn bình thường, không phải vấn đề nằm ở đây là no mà là ngán bởi loại nào nó gọi cũng đều có một phần sữa lớn, không ngán mới là lạ, cả anh khi mới đến xin việc làm nhìn nhân viên ở đây đổ một đống sữa vào pha chế còn cảm thấy ngán tận cổ, kể từ đó anh không bao giờ đụng vào một giọt sữa.



- Vâng, mặc dù em theo học thiết kế thời trang nhưng em rất thích pha chế này nọ nên em muốn thử chúng xem có khác biệt gì lớn hay đại loại thế, có khi sau này em đi xin việc làm lại có lợi thì sao? – Nó vui vẻ đáp



- Vậy em đợi một lát, anh sẽ đem ra ngay, trong thời gian đó cho chú chó con này ăn giúp anh.



- Không thành vấn đề, cảm ơn anh.



Sau khi anh chàng đó giao chú chó con lại cho nó liền đi mất, nó thì khá vui vẻ khi vừa quen biết được một người vừa tốt bụng lại đẹp trai, hiền lành và vui vẻ như anh, lại còn được chơi với mấy con thú cưng này, thật là một món quà khi nó đến nước Mỹ, không hối hận tí nào cả.