Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 22 : Tôi là bạn trai tốt nhất của con người

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame



*****



Hai người về tới nhà Cố Khải Phong đã là gần chín giờ. Hôm nay ba mẹ Cố Khải Phong đều ở nhà, đang ngồi trên ghế sa lông ngoài phòng khách chờ con trai.



Cố Khải Phong kéo Lâm Phi Nhiên vào cửa, cậu lễ phép về chào hỏi hai vị phụ huynh ở trong nhà. Khi còn nhỏ cậu thường xuyên được ba mẹ dắt ra ngoài gặp gỡ mọi người, cho nên thời điểm nói chuyện với người lạ cũng không hề luống cuống, hơn nữa bộ dáng cậu lại rất ngoan hiền, dễ được bề trên yêu thích, cho nên ấn tượng của ba mẹ đối cậu tốt vô cùng.



Hai người hàn huyên với ba mẹ Cố trong chốc lát, sau đó Cố Khải Phong nghiêm túc nói: “Ba, mẹ, con và Phi Nhiên lên lầu làm bài tập chút đây.”



Mẹ Cố vui mừng bảo: “Đi đi, học sớm nghỉ sớm đừng cố quá.”



Cố Khải Phong trưng vẻ mặt cực thuần lương: “Vâng.”



Mẹ Cố lại nói: “Phòng khách ngày nào cũng dọn, lát nữa học mệt thì bảo Phi Nhiên vào gian ngoài cùng trên lầu hai mà nghỉ.”



Cố Khải Phong thoáng run rẩy, nhanh chóng đáp lời: “Con biết rồi.”



Cùng lúc ấy, Lâm Phi Nhiên cũng ngẩn người ra: “…”



Lần trước ai nói phòng khách đã lâu không người dọn dẹp nên tích tụ một lớp bụi dày!?



Cố Khải Phong như hiểu được Lâm Phi Nhiên đang thầm oán cái gì, dùng ánh mắt chột dạ lại mang theo vài phần ái muội mà liếc về phía đối phương, một tay xách cặp, một tay nắm chặt cổ tay của cậu, nhanh chóng kéo người lên thẳng lầu hai. Phía sau, Hạ Hạ cũng vui vẻ vẩy đuôi lon ton bám gót.



Vừa vào phòng sách, Lâm Phi Nhiên có chút không được tự nhiên, giãy tay ra khỏi bàn tay của Cố Khải Phong: “Chẳng phải lần trước ông nói…”



Cố Khải Phong chống mạnh một tay vào vách tường phía sau Lâm Phi Nhiên, dứt khoát vây người vào trong ngực, nhếch môi, nói: “Tôi gạt cậu.”




Cố Khải Phong mỉm cười: “Chuyện gì, tôi đi với cậu, tối về cũng được, mẹ tôi bắt đầu rảnh từ trưa trở đi mà.”



“Không cần đâu.” Lâm Phi Nhiên thoáng ngẩng mặt lên, nở một nụ cười lấy lòng với Cố Khải Phong, chớp đôi mắt đen tròn song lại lấm la lấm lét như con chuột đồng nhỏ, dùng thanh âm mềm mại đến nhũn ra nước, nói, “Hot boy đẹp trai quyến rũ nhất quả đất ơi, tôi có một chuyện muốn cậy nhờ ông…”



Hầu kết Cố Khải Phong nhích lên nhích xuống, bộ dáng hệt như bị sắc đẹp mê hoặc triệt để mà teo cả não vào, hắn nói: “Ừ được, nói đi.”



Lâm Phi Nhiên sáng bừng con mắt, yên tâm bảo: “Cho tôi mượn Hạ Hạ một ngày, tôi đưa nó ra ngoài vui chơi một chút.”



Cố Khải Phong thoáng nhíu mày, hơi hơi mê mang không hiểu: “Là chuyện này?”



Lâm Phi Nhiên gật đầu: “Ừ, chính nó. Buổi tối, trước khi về trường, nhất định tôi sẽ trả nó lại, đảm bảo một sợi lông chó cũng chẳng thiếu đâu, yên tâm đi.”



Cố Khải Phong có chút không vui: “Chẳng phải chỉ là dắt Hạ Hạ ra ngoài chơi thôi à, tôi đi cùng thì có gì không được?”



“Thật sự là không được.” Lâm Phi Nhiên bình tĩnh chặn kín toàn bộ đường lui của Cố Khải Phong, “Bài tập của ông còn nhiều như vậy, mà tôi thì đã làm xong từ sáng sớm rồi, hơn nữa đã nửa tháng nay dì không gặp ông, đợi mãi mới đến chủ nhật ông về nhà, tôi lại bắt cóc ông thì không hay cho lắm. Buổi chiều ông cứ đi với dì đi, không cần để ý đến tôi.”



Cố Khải Phong nghĩ nghĩ, bình thường mẹ hắn rất bận, thật vất vả mới có thể ở bên hắn nửa ngày, kết quả hắn lại bị bạn học bắt cóc, như thế rất dễ khiến ấn tượng của mẹ đối với Lâm Phi Nhiên kém tốt đẹp đi. Bực bội mà nghiến nghiến răng, Cố Khải Phong không cam lòng, vươn tay chống lên cánh cửa sau lưng Lâm Phi Nhiên, trầm giọng hỏi: “Không phải là cậu đi hẹn hò đấy chứ?”



“Không phải! Ông thấy có khả năng sao!” Nói đến đây, quả thực Lâm Phi Nhiên rất muốn khóc, “Một ngày hai mươi bốn giờ tôi đều ở cạnh ông, tôi có người để hẹn hò hay không ông còn không biết hả?”



Cố Khải Phong giật mình một chút, xong liền vui vẻ hẳn lên: “Thế thì đi đi.”



“Không đúng nha.” Vừa rồi Lâm Phi Nhiên phản bác Cố Khải Phong theo bản năng, thế nhưng phản bác xong thì lại có chút mê mang mờ mịt. Cậu trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch ngây ngô mà lẩm bẩm, “Tôi giải thích nghiêm túc như vậy làm cái khỉ gì…”



“Cậu nói xem?” Cố Khải Phong thấp giọng hỏi ngược lại, đồng thời tiến lên phía trước một bước, dùng chân đè lên chân của đối phương, một tay chống cửa vây người, một tay gẩy nhẹ cằm cậu, hơi hơi nghiêng đầu, dự định ngả bài, thế nhưng…