Có Phải Cậu Thích Tôi Không
Chương 3 : Nàng công chúa và hạt đậu
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tuy vừa rồi đích thực cậu có tâm tư “muốn đi nhanh hơn Cố Khải Phong”, nhưng ý tưởng ngu như vậy lại bị người ta trực tiếp nói ra, cũng thật quá mất thể diện!
Đúng, Lâm Phi Nhiên cũng biết mình ngu xuẩn…
Nhưng cậu không thể khống chế được bản thân!
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, lạnh lùng liếc xéo Cố Khải Phong, đang muốn đốp lại vài câu, lại thấy di động trong túi bất chợt đổ chuông. Cậu rút điện thoại đi ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình thì không khỏi sửng sốt một hồi. Bởi vì đây là số máy nội địa của ba cậu. Tháng trước, khi sắp sửa bay tới châu Âu ông còn nói ba tháng mới về thăm cậu một lần, tại sao lại về nhanh như vậy rồi?
Lâm Phi Nhiên vội vàng bắt máy: “Alo, ba, sao ba lại dùng số này? Ba về nước rồi à?”
Thanh âm Lâm Thừa Vũ truyền đến từ đầu điện thoại bên kia, nghe vào có chút nặng nề: “Phi Nhiên, ông nội của con không ổn.”
Trái tim Lâm Phi Nhiên bỗng dưng phát lạnh, cậu sợ run một lát, mới thấp giọng đáp lời.
Lâm Thừa Vũ còn nói thêm vài câu, đại ý là trước đó bệnh tình của ông nội Lâm vẫn đang trong phạm vi kiểm soát, chẳng biết vì sao lại đột ngột chuyển biến xấu rồi, sáng sớm ngày mai ba Lâm sẽ đến trường xin phép cho Lâm Phi Nhiên, sau đó dẫn cậu về quê gặp mặt ông nội lần cuối.
“Vâng, con biết rồi ba.” Lâm Phi Nhiên đáp lời, sau đó cúp điện thoại.
Thời điểm trở về phòng ngủ, sắc mặt Lâm Phi Nhiên có chút nhợt nhạt đi, nhưng vì da cậu vốn trắng, cho nên nhìn qua thì không thấy rõ được. Cố Khải Phong vẫn giữ nguyên bộ dáng dựa người vào tủ như lúc Lâm Phi Nhiên đi ra ngoài, hình như hắn không định bỏ qua đề tài khiến đối phương xấu hổ, chờ cậu vào cửa liền truy hỏi: “Hỏi cậu đấy, vừa rồi có phải muốn thi đi bộ với tôi không? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, hử?”
Tâm tình Lâm Phi Nhiên đang rất kém, Cố Khải Phong lại còn lửa cháy đổ thêm dầu, cậu xiết chặt nắm tay hung hăng liếc Cố Khải Phong một cái, thấp giọng nói: “Cút.”
Ông nội Lâm nặng nề thở hắt ra một tiếng, tiếng nói cũng dần yếu đi: “Phi Nhiên, bất kể con nhìn thấy cái gì cũng không được sợ, ai cũng đều phải chết, người chết cũng đã từng là người sống cả thôi, không có gì khác với chúng ta hết…”
Lâm Phi Nhiên mờ mịt nhíu mày: “Ông nội, rốt cuộc ông có ý gì?”
Ông nội Lâm há miệng thở dốc, dường như đang cố biểu đạt cái gì, nhưng thử trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải buông xuôi, thở dài, nói: “Vẫn không được, có lẽ đúng là thiên cơ bất khả lộ đi…”
Nghe được mấy lời lầm bầm của ông cụ, đáy mắt Lâm Thừa Vũ thoáng hiện lên một tia chán ghét, ông không tin ma quỷ, dù là một chút, thế mà lại có một người cha mê tín nhường kia.
Đang lúc nôn nóng trong lòng, đột nhiên Lâm Thừa Vũ nghe thấy Lâm Phi Nhiên òa lên một tiếng rồi bắt đầu khóc nức nở. Khi ấy, ông mới ý thức được rằng, cha mình đã đi rồi.
Lâm Phi Nhiên nắm tay ông nội mà khóc nức nở, không hề chú ý con ngươi ẩn dưới lớp da mắt người ông đã tắt thở của mình đột nhiên quỷ dị đảo loạn một vòng…
Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh thấu xương từ những ngón tay gầy yếu của ông nội xuyên thẳng vào lòng bàn tay cậu, nhanh chóng lan tràn từ đầu đến chân. Lâm Phi Nhiên rùng mình một cái, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ một mực cúi đầu khóc nấc lên.
Trình tự tang lễ ở quê phức tạp, cả quả trình tốn mất vài ngày, Lâm Thừa Vũ không muốn con trai trễ nải việc học, dù sao mục đích chính cũng là muốn hai ông cháu được gặp mặt nhau một lần. Vì thế cho nên, đợi đến buổi chiều, khi Lâm Phi Nhiên ổn định được cảm xúc, Lâm Thừa Vũ liền lái xe đưa cậu về trường học.
Trên xe, Lâm Phi Nhiên đã ngừng khóc, ngồi ở ghế phó lái ôm chặt cánh tay, lát sau mới vươn tay chỉnh điều hòa ấm lên một chút.
Lâm Thừa Vũ: “Lạnh à?”
Lâm Phi Nhiên khẽ gật đầu.
Cậu lạnh, lạnh kinh khủng. Từ lúc ông nội qua đời vào khoảng mười giờ sáng nay cho đến tận lúc này, Lâm Phi Nhiên vẫn thấy trong thân thể có một luồng khí lạnh chậm rãi tản ra, khiến cậu liên tục rùng mình.