Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 38 : Trong đại não có một khu vực phụ trách kiêu ngạo!

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Phòng ngủ im lặng trong giây lát, Cố Khải Phong xiết chặt vòng tay đang bao quanh người Lâm Phi Nhiên, hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải em đã thừa nhận anh là bạn trai của em không?”



“… Gì chứ, đâu ra.” Thân thể Lâm Phi Nhiên trở nên căng thẳng.



“Vậy vừa rồi, tại sao em lại gọi ‘chồng’, lại còn gọi trôi chảy như thế hả?” Cố Khải Phong không cam lòng mà nhéo nhéo thắt lưng mảnh khảnh của cậu.



Lâm Phi Nhiên chột dạ ‘hự’ một tiếng, cố cãi: “Không phải chỉ là một cách xưng hô thôi sao, ai tôi cũng gọi thế được.” Nói xong, cậu liền trở mình, vỗ hai cái lên gối đầu, thâm tình gọi nó: “Chồng à, em gối lên anh anh có thoải mái không?”



Cố Khải Phong ấn Lâm Phi Nhiên trở vào trong ngực, nghiến răng vừa yêu vừa hận: “Anh thấy em thực sự rất thèm bị thông.”



“Nói nhảm cái gì thế!” Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, lắp bắp phản kích: “Có, có lùi một vạn bước, cho dù tôi thật sự là gay, thì nhất định cũng phải là top…” Càng nói giọng cậu càng nhỏ, có vẻ như chính bản thân cũng không tin nổi lời mình.



“Cũng được, chỉ cần em vui.” Cố Khải Phong tự cởi khuy áo ngủ, lui người về phía sau một chút, kéo mạnh tay Lâm Phi Nhiên lại ép cậu sờ soạng từ xương quai xanh xuống đến bụng của mình.



Không hiểu hắn ăn cái gì để lớn, thân thể phát triển nhanh hơn so với bạn cùng trang lứa rất nhiều, gần như không còn cảm giác non nớt ngây ngô của thiếu niên trẻ tuổi. Lòng bàn tay mơn trớn trên từng thớ cơ bắp rắn chắc được bao bọc bởi một tầng da dẻ trơn nhẵn và căng tràn nhựa sống, đầu óc Lâm Phi Nhiên bỗng không thể khống chế, dần nóng lên. Khi lướt qua hai cái chấm cưng cứng đang dựng thẳng, cậu cảm giác óc mình đã đạt tới đỉnh điểm của sự sôi trào, đã thế Cố Khải Phong còn xấu xa ấn tay cậu, khiến cậu vô thức xoa xoa “vật thể” nọ một hồi.



Lâm Phi Nhiên vừa xấu hổ vừa kích động không rõ nguyên do, ngay cả đầu ngón chân cũng kích động đến nỗi cuộn cả lại, hầu kết tinh tế trên cổ nhích lên nhích xuống – có vẻ như cậu cũng đang cực kỳ khó nhịn.
Lâm Phi Nhiên vẫy tay với nọ, nhỏ giọng gọi: “Em gái nhỏ.”



Nhóc quỷ nữ nhìn cậu, lại quay đầu, ôm theo quả bóng cao su, tiếp tục lon ton đi theo cô Trịnh. Bóng lưng nó thoạt nhìn thật lanh lợi đáng yêu, ngoại trừ có chút mờ ảo ra thì cũng không khác gì những bé gái bình thường cả.



Lâm Phi Nhiên đi theo sau lưng nhóc quỷ, cố gắng nhắc nhở bản thân không được nhìn những con quỷ khác, che miệng, khẽ nói: “Đồ chơi và đồ ăn là anh tặng em, anh là người tốt, biết chưa?”



Nhóc quỷ nghe vậy thì lập tức đứng lại, mở to đôi mắt tối om, một tay ôm bóng cao su, một tay kéo góc váy, rụt tè nói: “Cảm ơn anh.”



Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Ngoan…”



Thế nhưng ngay sau đó nhóc quỷ nữ lại nhanh miệng nói: “Anh, tạm biệt.”



Nói xong, nó quay đầu chạy theo cô Trịnh vào văn phòng.



Lâm Phi Nhiên: “…”



Cửa văn phòng không khóa, Lâm Phi Nhiên đứng bên ngoài lấp ló nhìn vào, chỉ thấy bàn làm việc của cô Trịnh đã bị nhóc quỷ nữ chiếm cứ, bên cạnh chồng vở bài tập tiếng Anh cao cao có một con búp bê hư ảo, trên bàn phím máy tính để bàn thì đặt một chú thỏ bông, các loại đồ ăn vặt được xếp ngay ngắn ở trên bàn, không hề lung tung hỗn loạn. Xem ra khi còn sống bé gái này cũng là một đứa trẻ rất gọn gàng và láu lỉnh.



Nhóc quỷ nữ chạy vào văn phòng, đặt quả bóng cao su xuống chân bàn làm việc của cô Trịnh, kiễng chân lấy hai cái thạch trong núi đồ ăn nho nhỏ ra. Trong khi đó, cô Trịnh đang vùi đầu xem phiếu điểm của các học sinh, hoàn toàn không hay biết chuyện phát sinh ngay bên cạnh mình. Tuy biết mẹ không ăn cùng mình được, thậm chí còn không nghe không thấy mình, nhưng nhóc quỷ nữ vẫn đặt một cái thạch bên tay của cô Trịnh, ngoan ngoãn nói: “Mẹ thật vất vả.”



Nói xong, nó lại túm váy, ngồi xuống cạnh chân ghế của mẹ mình, bóc vỏ cái thạch trong tay, bắt đầu ăn một cách vô cùng vui vẻ, đôi mắt tối om cũng cong thành một mảnh trăng non đen kịt.