Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 45 : Lâm Phi Nhiên kiên cường

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Khoảng vài giây đồng hồ qua đi, nét mặt của thầy hiệu trưởng dần dần dịu lại, biến trở về bộ dáng nghiêm trang ngày thường. Phẫn nộ cùng thù hận trên gương mặt ông một lúc trước dường như chưa từng tồn tại, ông mang theo nửa cái đầu quay người, bình tĩnh chắp tay sau lưng đi vào cổng trường nội trú, thoạt nhìn rất giống tuần tra.



Vừa rồi là cảnh tượng lúc ông ấy tử vong sao!? Lâm Phi Nhiên nhanh chóng động não, suy nghĩ cẩn thận lại một phen. Đây là lần đầu tiên cậu mở con mắt âm dương ở cổng trường vào khoảng thời gian này, nói cách khác, nếu mỗi ngày thầy hiệu trưởng đều chết một lần tại địa điểm và thời gian như thế, vậy thì trước đó hiển nhiên Lâm Phi Nhiên sẽ không phát hiện ra.



Có khi nào mỗi ngày ông thầy kia đều gặp lại cảnh mình chết một lần? Lâm Phi Nhiên cau mày, đại não nhanh chóng vận động, nhớ lại một màn mình vừa chứng kiến. Mấy câu ngoại ngữ mà thầy hiệu trưởng thốt ra trước khi bị giết là thứ tiếng cậu chưa từng học, cho nên không thể dịch được, nhưng cậu có thể nghe ra đó là tiếng nước X. Mà nước X đã từng phát động chiến tranh xâm lược với nước Z vào rất nhiều năm trước đây. Xem ra, rất có khả năng thầy hiệu trưởng đã hy sinh vì bảo vệ học trò thời chiến tranh. Nghĩ thế, trái tim của Lâm Phi Nhiên bỗng điên cuồng nhảy loạn, vành mắt cũng nóng nóng lên.



Cho tới nay, thầy hiệu trưởng vẫn luôn là con quỷ mà Lâm Phi Nhiên sợ nhất, ông thầy này không chỉ có ngoại hình khủng bố, hơn nữa còn vô cùng nỗ lực chỉnh đốn kỷ luật của học sinh, cậu đã bị ông bắt quả tang ngẩn người hoặc chơi di động trong lớp mấy lần rồi. Bị một con quỷ chỉ còn lại có nửa cái đầu gầm gừ răn dạy, thậm chí bắt đầu dùng hình phạt về mặt thể xác, quả thực không phải là một chuyện vui vẻ gì, nhưng mà hiện tại…



Lâm Phi Nhiên chạy vài bước hòng đuổi theo thầy hiệu trưởng. Cậu hạ mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, che miệng giống như bị ho khan, nhẹ nhàng gọi: “Thầy hiệu trưởng ơi?”



Dừng bước chân, ông thầy quỷ quay nửa cái đầu nhìn về phía cậu.



Lâm Phi Nhiên lấy hết dũng khí, cố ép bản thân phải ngẩng đầu nhìn người thầy đáng được tôn kính ngưỡng mộ này, giọng nói hơi hơi phát run: “Xin hỏi thầy có tâm nguyện gì chưa thành ạ, em muốn làm chút chuyện gì đó cho thầy…”



Nhưng mà, thầy hiệu trưởng lại nhíu một bên lông mày, cắt lời cậu: “Sao lại là trò? Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau đi học đi?”



Lâm Phi Nhiên đã bị thầy hiệu trưởng tống vào sổ đen bỗng dưng nghẹn họng, cho rằng ông không có được tiếng nói của mình, vì thế liền lặp lại câu nói kia một lần nữa.



Song, dường như thầy hiệu trưởng nghe không hiểu, cứ tự biên tự diễn một mình: “Đã làm bài tập về nhà thầy cô giao cho chưa mà chạy ra đây? Trò ấy à, chẳng những ham chơi mà còn… quan hệ bất chính với… bạn học nam! Rất kỳ cục!”



Thầy hiệu trưởng với tác phong đoan chính dường như rất ngại nói ra loại quan hệ nam – nam này!
Cố Khải Phong trả lời vô cùng ngay thẳng: “Đầu óc anh không đặt ở bộ phim, sau này làm sao bọn họ tìm được cái phi thuyền kia vậy?”



Lâm Phi Nhiên hơi hơi do dự, hỏi: “… Phi thuyền nào?”



Cố Khải Phong vui vẻ: “Thì ra em cũng không xem!”



Phim hay ấy à, quả thực có thể nói là uổng phí!



Lâm Phi Nhiên đỡ trán: “Đừng nói nữa.”



Cố Khải Phong dùng bả vai huých huých đối phương, sợ lái xe nghe thấy nên kề sát miệng vào tai cậu, nói nhỏ: “Có phải vẫn luôn nghĩ đến anh không?”



Lâm Phi Nhiên thành thật đáp: “Một nửa.”



Cố Khải Phong bất mãn: “Thế nửa còn lại thì sao?”



Nghĩ đến thầy hiệu trưởng quỷ… Lâm Phi Nhiên nghĩ, miệng thì buồn bã nói: “Đọc nhẩm 《 Tiền Xích Bích phú(*) 》 đó.”



(*) Tiền Xích Bích phú: 1 bài thơ cổ đã chú thích ở các chương trước rồi đó



Tên nhóc này lấy cớ cũng thật đáng yêu, Cố Khải Phong cảm thấy đáy lòng dâng đầy mật ngọt, chắc chắc nói: “Hẳn là nghĩ đến anh rồi.”



Lâm Phi Nhiên: “…”



OK, anh vui là được.