Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 51 : Chúc anh và anh trai kia mãi mãi hạnh phúc bên nhau

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Yên, Ame







*****



Tối hôm đó, sau khi trở lại phòng ngủ, Lâm Phi Nhiên liền mở con mắt âm dương ra, nhìn khắp xung quanh một vòng.



Trong phòng hoàn toàn im ắng, không có lấy một bóng quỷ!



Cũng không biết đội quân nhảy trên mộ đã chuyển địa bàn đến cái phòng xui xẻo nào nữa.



Hành động của thầy hiệu trưởng quỷ thật sự là như sấm rền gió cuốn, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, Lâm Phi Nhiên vui vẻ nghĩ. Vì để chắc chắn, cậu lại kiểm tra tủ quần áo và gầm giường một chút, sau đó mới hoàn toàn yên tâm.



Hôm nay, trước khi trở về phòng ngủ cậu còn lo lắng, liệu có khi nào thầy quỷ đuổi mười sáu con quỷ kia đi rồi sẽ tự mình trấn thủ nơi này để giám sát bọn họ hay không…



Giữa tháng mười hai, thời tiết rất lạnh. Tuy tòa nhà ký túc có trang bị hệ thống sưởi hơi nhưng ổ chăn vẫn là nơi thoải mái nhất, cho nên chưa tới chín giờ, hai người đã đi đánh răng rửa mặt hết. Vệ sinh cá nhân xong, Cố Khải Phong cầm sách vở Tiếng anh, lại lấy thêm một quyển sổ ghi chép có bìa cứng kê ở bên dưới, sau đó mò lên giường ghi ghi viết viết. Lâm Phi Nhiên đứng trước bàn tìm sách vở môn học vẫn còn bài tập chưa làm xong, vừa đảo mắt một cái đã bị gương mặt nghiêm túc đẹp trai đến lạ lùng của Cố Khải Phong hút mất hồn vía. Nghĩ tới hôm nay không có chúng quỷ vây xem, cậu liền cảm thấy trái tim nảy lên mạnh mẽ, dòng máu đột ngột chảy với tốc độ cực nhanh khiến toàn thân cậu dần trở nên khô nóng.



Nghĩ cái gì vậy chứ, đừng có giống như Cố Khải Phong có được không! Lâm Phi Nhiên âm thầm phỉ nhổ bản thân mình, vội vàng cúi đầu cầm sách vở bút thước lên.



Mà, ngay khi cậu vừa cúi xuống, Cố Khải Phong vẫn luôn ra vẻ chuyên tâm làm bài thoáng lướt mắt nhìn qua, dùng ánh nhìn của mình sàm sỡ từ đầu đến chân cậu một lượt. Song, lúc người ta vừa ngẩng đầu lên, hắn lại thu lại tầm mắt ngay lập tức, tựa như vẫn đang vô cùng nghiêm túc xem nội dung trong sách Tiếng anh.



Lâm Phi Nhiên sâu kín nhìn hắn: “…”



Cố Khải Phong giả vờ lạnh lùng nhìn sách khoảng ba giây đồng hồ, sau đó không vờ nổi nữa, khóe môi bỗng chốc cong lên.



Lâm Phi Nhiên: “Căn bản là anh không học hành gì cả!”



Cố Khải Phong vui vẻ ném sách sang một bên, ngồi ở trên giường mở rộng vòng tay với Lâm Phi Nhiên, nói: “Mau lên đây, cho chồng ôm một cái.”




“Các em đang nhìn cái gì? Tan học thích làm gì cũng được, nhưng trong giờ không được phân tâm.” Cô Trịnh phụ trách tiết tự học buổi tối chắp tay sau lưng đi xuống tuần tra cả lớp, và thế là bầu không khí vừa rục rịch đã bị cô đè bẹp chỉ trong một cái nháy mắt. Khi đi tới hàng ghế cuối cùng, cô liền cúi người nhìn xuống trang vở Tiếng anh của Lâm Phi Nhiên, chỉ chỉ ngón tay lên những con chữ như là bùa chú, giận dữ nói: “Cái này cũng là chữ à?”



Lâm Phi Nhiên vội vàng giải thích: “… Cô Trịnh, em đã cố viết nắn nót rồi.”



Cố Khải Phong phì cười.



“Tôi biết.” Cô Trịnh chán nản bỏ đi.



Đúng lúc ấy con mắt âm dương của Lâm Phi Nhiên lại đúng lúc mở ra. Cậu đảo mắt quanh người cô Trịnh như một thói quen, muốn nhìn thấy nhóc quỷ nữ.



Nhưng kỳ quái là bóng quỷ đã mờ nhạt đến gần như trong suốt vì chấp niệm phai dần của nhóc quỷ nữ gần đây lại bất ngờ trở nên rõ mồn một như lúc chấp niệm sâu sắc nhất. Đó cũng chính là lý do Lâm Phi Nhiên vừa liếc mắt một cái đã thấy ngay được nó.



Nhất thời Lâm Phi Nhiên hoảng sợ vô cùng, còn tưởng chấp niệm của nhóc quỷ lại trở nên sâu đậm, đang nghĩ xem làm sao để mở miệng hỏi dò, lại thấy nó quay ra, mỉm cười rất đỗi ngọt ngào: “Anh à, em phải đi đây.”



Lâm Phi Nhiên dùng khẩu hình hỏi: Đi đâu?



Nhóc quỷ nữ thản nhiên đáp: “Đi luân hồi đó.”



Đôi mắt của nhóc quỷ không còn đen sì và trầm lặng như lúc trước, thay vào đó là một màu nâu nhạt trong veo gần như có thể nhìn sâu đến tận đáy, bên trong còn lóe ra một thứ ánh sáng rất dịu dàng.



“Em đến là để cảm ơn anh.” Nhóc quỷ nữ nhoẻn miệng tươi cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu bên khóe miệng, chân thành nhìn Lâm Phi Nhiên, nói, “Cảm ơn anh, em đã không còn gì để nuối tiếc nữa.”



Lâm Phi Nhiên mím môi, gật đầu khẽ đến mức gần như không thể nhận ra.



Nhóc quỷ nữ nhìn sang phía Cố Khải Phong, trong ánh mắt lộ ra một tia tinh nghịch, ghé sát vào tai Lâm Phi Nhiên, nhỏ giọng thì thầm như sợ có người nghe thấy: “Chúc anh và anh trai kia mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”



Ngay sau đó, gương mặt ‘già đời’ của Lâm Phi Nhiên lập tức đỏ bừng!