Có Phải Cậu Thích Tôi Không
Chương 56 : Mùi hương của Cố Khải Phong
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
Edit: DLinh – Beta: Mimi, Ame
*****
Hình ảnh phản chiếu trong gương trên trần nhà thật khiến người ta mặt đỏ tim run, Lâm Phi Nhiên thở gấp, năm ngón tay trắng nõn lùa vào mái tóc Cố Khải Phong, vừa động tình muốn ấn đầu hắn xuống, lại không quên tiếp tục cảnh giác.
“Một lát nữa anh có thể sẽ nhìn thấy vài thứ rất kinh khủng.” Gương mặt Lâm Phi Nhiên đỏ ửng, từ trái táo nhỏ biến thành một cây táo nhỏ nghiêm túc.
Cố Khải Phong liếc cậu một cái, cười cười đưa lưỡi liếm bên trên lớp vải, hỏi: “Bé cưng đáng sợ này ư?”
Đúng thật là cứng đến phát sợ.
“Không phải!” Máu toàn thân Lâm Phi Nhiên ngay lập tức tập hợp xuống nửa người dưới, điểm trọng yếu trong nháy mắt cũng xảy ra biến cố, “’Bé’ á? Kích cỡ của em là đạt chuẩn rồi, anh nghĩ ai cũng như anh đấy à…”
Nửa câu nói tiếp theo bỗng chốc biến thành tiếng rên rỉ và thở dốc.
Mười phút sau, trong lúc nghỉ ngơi chờ đổi vai trò, Cố Khải Phong ngồi dựa vào đầu giường, hai chân thon dài tùy ý mở ra, cánh tay tự nhiên gác lên núi gối và chăn nho nhỏ ở hai bên. Lâm Phi Nhiên ngồi giữa hai chân hắn, trong giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Khải Phong hơi rủ lông mi xuống, nói: “Cưng ơi, lại đây nằm úp sấp lên người anh đi.”
Hắn vẫn không nỡ ép buộc Lâm Phi Nhiên, đó là lí do vì sao mỗi khi hai người ở bên nhau, mọi chuyện vẫn kết thúc bằng tình trạng Lâm Phi Nhiên lấy tay giúp hắn.
“Hôm nay em cũng dùng cái này…” Coi như là tia nắng trước ngày mưa bão! Tiếng của Lâm Phi Nhiên nhỏ tới mức chỉ có thể thấy hai môi đang mấp máy, cậu rũ mi mắt, lấy ngón tay vuốt nhẹ môi mình, sau đó với đống quần áo vừa nãy bị quăng sang bên cạnh kéo gần lại, nói, “Để em mặc quần áo vào chút đã.”
“Không được mặc.” Cố Khải Phong đoạt lấy mớ quần áo kia, đưa lên bên mũi hít một hơi, bảo, “Cứ để thế này đi, anh muốn ngắm em.”
Đầu Lâm Phi Nhiên vang lên một tiếng ầm: “Anh đừng ngửi quần áo của em mà….”
“Quần áo gì chứ, nói rõ một chút xem nào.” Cố Khải Phong nhẹ nhàng xoay vòng vòng món “quần áo” nọ giữa các ngón tay mình, trong lòng sung sướng vô cùng, tiếp tục đùa giỡn Lâm Bánh Nếp trong nóng ngoài lạnh nhà mình.
Có thể nhận định điều này rất khoa học.
Thuốc màu phía trên da bị xóa sạch, trong không khí ngay tức thì dâng lên một mùi hương gay mũi, có chút giống mùi thuốc bắc, hoặc cũng có thể khiến người ta liên tưởng tới nhiều thứ khác.
Tới lúc này, vẻ mặt thích thú chờ mong của Cố Khải Phong đã trở nên nghiêm trọng, hắn biết Lâm Phi Nhiên không phải loại người hay nói đùa.
“Phải vẽ cả trên người anh sao?” Cố Khải Phong chủ động vén áo của mình lên, để lộ phần ngực.
“Ừm.” Lâm Phi Nhiên gật đầu một cái, giải thích rõ ràng. “Phải vẽ ở vị trí ngực.”
Khóe môi Cố Khải Phong khẽ nhếch lên, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa hỏi: “Cưng à, em không phải là thầy cúng gì gì đó chứ?”
Lâm Phi Nhiên im lặng nhìn hắn, không trả lời, chẳng qua ánh mắt cậu đã thay cho sự ngầm thừa nhận.
Cố Khải Phong ngạc nhiên cười: “Em không nói gì, tức là thật sao?”
Lâm Phi Nhiên lại quẹt một mảng thuốc màu lớn nữa, ngón tay để lên ngực Cố Khải Phong, cảnh giác hỏi lần cuối cùng: “Chờ chút nữa sẽ có thể phải thấy những thứ rất kinh khủng, nhưng mà những gì anh thấy em cũng thấy được hết, nếu anh sợ quá, chỉ cần nhắm mắt lại mười giây, sẽ không phải thấy nữa.”
“Đệch, làm anh thấy tò mò rồi đấy.” Cố Khải Phong nóng lòng thúc giục. “Đến đây đi cưng, anh biết em sẽ không hại anh mà.”
Lâm Phi Nhiên đặt ngón tay đầy thuốc màu lên ngực Cố Khải Phong, thực hiện động tác vẽ bùa chú cậu đã luyện tập hơn trăm lần lên ngực hắn.
Bùa trên ngực hai người bọn họ giống nhau như đúc.
Ngay tại phút giây bùa chú trên ngực Cố Khải Phong hoàn thành, Lâm Phi Nhiên cảm nhận được thông qua việc hấp thu dương khí từ Cố Khải Phong, dòng âm khí lạnh lẽo vẫn luôn ẩn nấp bên trong cơ thể giờ đây xộc thẳng từ gan bàn chân tới toàn bộ cơ thể, ngang ngược càn quét khắp mọi nơi, tựa như đã hút sạch toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể cậu. Ngay sau đó, Lâm Phi Nhiên cảm giác lớp da trên ngực mình bỗng nhiên bị khoét ra một lỗ hổng, phần hồn phách lạnh lẽo cứ theo đó trào ra không ngừng, tại giây phút ấy, cậu nghĩ mình đã biến thành một quả bóng xì hơi. Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác sợ hãi bởi hồn phách thoát ra đã dừng lại, một cảm giác trái ngược hoàn toàn bất ngờ ập tới, một dòng khí ấm nóng tràn vào từ miệng lỗ hổng trên ngực, luồng khí có mùi hương vừa xa lạ, lại thân thiết vô cùng…
Bởi đó là… mùi của Cố Khải Phong.