Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 72 : Đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sáng ngời, tâm hồn bay bổng

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: DLinh – Beta: Ame







*****



Hí Tinh đứng chần chừ ở cổng một lát, sau cắn răng giậm chân một cái, rồi theo Lâm Phi Nhiên đi vào trong.



Hí Tinh đưa mắt nhìn ra bốn phía, chầm chậm nối bước Lâm Phi Nhiên, biểu cảm trên gương mặt biến đổi nhanh như đèn kéo quân, chờ mong, ngượng ngùng, mất mát, thản nhiên… Cô vừa hận rằng không thể nhìn thấy chủ nhân đang chờ mình về nhà ngay giây tiếp theo, mặt khác lại đang tự cảnh cáo chính mình không nên ôm ấp hi vọng, chủ nhân vốn là người không âu sầu không lo lắng, nhất định là đã luân hồi từ sớm, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, lưu lạc bên ngoài nhiều năm như thế, có thể quay về nhà đã là tốt lắm rồi.



“Ai, cậu nói đi.” Hí Tinh cố gắng bình tâm trở lại, nói chuyện với Lâm Phi Nhiên để che giấu nội tâm hoảng loạn của mình, “Chủ nhân, có phải là ngài ấy cũng có thể chưa đầu thai không?”



“Chắc chắn là có thể như vậy.” Lâm Phi Nhiên nói nghiêm túc, “Quỷ cũng không nhất định phải có chấp niệm thì mới không thể chuyển kiếp, có những con quỷ chẳng hề có lý do đặc biệt gì cả, chỉ đơn giản không muốn đầu thai thôi, bọn họ cho rằng ở nhân gian làm quỷ thế này cũng tốt, loại quỷ như thế tôi cũng gặp không ít đâu.”



Hí Tinh vuốt ngực, sôi nổi phụ họa: “Cũng đúng lắm, cần gì phải đầu thai đâu.”



Cố Khải Phong cười như có như không, quay sang nhìn cô: “Không biết chừng chủ nhân cô bây giờ đang ở ngay kia diễn Kinh kịch cũng nên, không phải cô nói cả đời này, ngoại trừ kịch ông ấy chẳng ham muốn thứ gì khác sao? Biết đâu lúc sống ông ấy cảm thấy hát chưa đủ, nuối tiếc không muốn đầu thai sang kiếp khác.”



Hí Tinh vội vàng gật đầu: “Cậu nói thật chí lý nha!” Ngừng một chút, Hí Tinh lại nói: “Các cậu không biết đó thôi, tôi và quỷ biến thành từ người chết không giống nhau, tôi là yêu quái, còn có một chút pháp thuật nữa, nếu như linh hồn chủ nhân còn tồn tại ở đây, tôi nhất định có thể dâng tặng ngài một điều ngạc nhiên lớn…”



Lâm Phi Nhiên tò mò: “Điều bất ngờ gì?”


Ông mở miệng, một tiếng ca du dương uyển chuyển vang lên.



Ông chẳng hề đoái hoài nhìn về phía Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong, dường như ông không để tâm đến việc xung quanh có tồn tại thêm hai người, ông chỉ thỏa sức mà hát, hát một cách tự nhiên, có lẽ là hát cho mình, mà biết đâu có khi lại là hát cho bộ đồ diễn Hí kịch trên người. Giọng ca tinh tế mà ngân vang, chầm chậm quấn lấy từng nhánh cây phượng vĩ, rồi lại điệu đà rơi xuống… Cả đất trời hình như đều hội tụ lại đây, tại một người và một bộ đồ diễn Hí kịch này.



Chẳng còn thứ gì khác.



Chẳng biết Thẩm Phượng Thăng đã hát bao lâu, hình như ông chẳng có ý định dừng lại, dù sao quỷ hồn cũng đâu biết mệt. Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong đứng yên tại chỗ giương tai nghe, đứng tới khi chân đã tê cứng, chân Lâm Phi Nhiên giật giật, hơi loạng choạng một chút, được Cố Khải Phong thừa dịp ôm lấy thắt lưng kéo vào trong lòng.



“Đẹp thật.” Cố Khải Phong cảm thán, “Chuyến đi lần này thật sự đáng giá.”



Mắt Lâm Phi Nhiên sáng lên: “Em chưa nỡ đi, chúng ta cứ ở nơi này nghe cho tới khi đóng cửa nhé.”



Cố Khải Phong cười: “Ừ”. Sau đó, hắn nắm lấy tay Lâm Phi Nhiên bước tới một gốc phượng vĩ đối diện Thẩm Phượng Thăng, dùng ống tay áo phất bụi và hoa rơi cho Lâm Phi Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, ngồi nghe đi.”



Lời của tác giả: Thẩm Phượng Thăng và Hí Tinh không có tình yêu ~



Đam mê đồ vật gì đó, không tồn tại đâu 23333



Đúng thật là Hí Tinh có phần sùng bái đan xen với yêu thầm chủ nhân của mình 23333~



Có điều phần tình cảm cô nhận lại không giống như thế, tuy nhiên Thẩm Phượng Thăng vẫn mãi mãi yêu mến bộ đồ diễn Hí kịch của mình, hơn nữa, ông là một người si mê Kinh kịch, sẽ không yêu người khác, đối với Hí Tinh, có lẽ như thế đã là đủ… _(:з” ∠)_