Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 74 : Phiên ngoại – Chuyện về thầy giáo dương cầm - Bạn trai lại muốn nhắc chuyện cũ

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Sau khi vào hạ, thời tiết dần dần nóng lên.



Giờ nghỉ giải lao trước tiết tự học buổi tối, Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong lên sân thượng của tòa nhà dạy học để ngắm cảnh hoàng hôn. Mặt sàn sân thượng còn sót lại hơi nóng vì bị phơi dưới ánh nắng gay gắt suốt cả một ngày dài, song từng cơn gió thổi qua đã mang vài phần hơi lạnh. Lâm Phi Nhiên vui vẻ hút smoothie, lại nghiêng đầu gối lên bả vai của Cố Khải Phong. Đầu tháng năm, bọn họ đều đã chuyển sang mặc đồng phục mùa hè, sơ mi trắng cộc tay nhẹ nhàng thoải mái phối với cà vạt và quần dài màu tối, phần cánh tay lộ ra bên ngoài không khí của cả hai kề sát vào nhau, vì thế da thịt không khỏi nóng lên.



Bên hông tòa nhà có vài chú chim đang dang rộng đôi cánh chao chao liệng liệng, những tiếng líu lo ngẫu hứng chẳng theo bất cứ một giai điệu nào lại khiến sân thượng càng lộ rõ vẻ an tĩnh yên bình. Một cơn gió thổi vụt qua, cà vạt trước ngực hai người cùng bay lên với một góc nghiêng y hệt, thoạt nhìn hòa hợp vô cùng.



“Muốn uống của anh.” Lâm Phi Nhiên đưa cốc smoothie đã uống được một nửa ở trong tay mình cho Cố Khải Phong, lại lấy cốc cà phê đá hắn đang cầm, ngậm lấy ống hút, hút một ngụm.



Một trong những cái lợi của việc yêu đương – mỗi khi ăn cái gì cũng đều có thể nếm được hai hương vị!



Kể từ ngày giải quyết xong chuyện của bộ đồ diễn thành tinh cho đến nay, nửa tháng đã trôi qua, hai hôm trước kết quả thi giữa kỳ được nhà trường công bố, thứ hạng của Lâm Phi Nhiên cùng Cố Khải Phong đều có những bước tiến lên nho nhỏ. Mặt khác, trên bảng xếp hạng của các kỳ thi đầu học kỳ, thi tháng và thi giữa kỳ, tên hai người đều dính chặt vào nhau, có khi Lâm Phi Nhiên đứng trước, lại có khi Cố Khải Phong vượt mặt đối phương, nhưng tóm lại đều bám nhau rất sát, theo như lời Vương Trác nói thì chính là “Nhìn phiếu điểm đã biết có gian tình”. Biết mình thi tốt, thậm chí còn có tiến bộ hơn so với trước kia, vì thế hai ngày nay Lâm Phi Nhiên tương đối thả lỏng tinh thần, nhờ vậy mà có tâm tư nghĩ về một chuyện khác.



“Khải Phong,” Cậu hơi híp mắt nhìn ánh chiều tà đang dần chìm xuống nơi phương xa, làm như bỗng nhiên nhớ ra một chuyện gì đó, cos mèo lười cọ cọ khuôn mặt lên bả vai của Cố Khải Phong, hỏi, “Lần trước có phải anh đã đánh lại chiếc chìa khóa của nhà kho đằng sau sân khấu hội trường không?”



“Đánh rồi, làm sao?” Cố Khải Phong lật lật bàn tay, lập tức ‘biến’ ra một chùm chìa khóa, bên trong có chìa khóa phòng ngủ, chìa khóa nhà, và cả chìa khóa nhà kho trong hội trường lần trước.



Lâm Phi Nhiên cắn cắn ống hút, đứng thẳng dậy, nói: “Tối nay chờ tan học chúng ta tới đó xem thử một chút nhé? Chiếc đàn piano ở trong góc nhà kho có một con quỷ, anh đã từng nhìn thấy chưa?”



Cố Khải Phong lắc lắc cốc smoothie trong tay: “Thấy rồi, hình như bộ dáng vô cùng thê thảm.”



Lâm Phi Nhiên nghĩ đến lại thấy sợ hãi, gật gật đầu: “Học kỳ trước, lúc em biểu diễn độc tấu dương cầm trong liên hoan văn nghệ đã từng thấy hắn, nhưng vì bộ dạng hắn quá dọa người, nên em vẫn luôn không dám bắt chuyện… Hiện tại đúng lúc thi giữa kì xong rồi, em muốn tới chỗ hắn xem qua một chút.”




Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, trong khoảnh khắc Cố Khải Phong nói ra mấy tiếng “biệt thự của nhà họ Kỷ”, quỷ nam đột ngột dựng thẳng sống lưng, nửa người dưới vẫn chìm trong thân đàn, nửa thân trên thì thẳng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn.



“Người này có phản ứng.” Cố Khải Phong lặp lại thêm một lần, “Biệt thự của nhà họ Kỷ.”



Quỷ nam vô cùng kích động, thậm chí còn vươn hai tay về phía Cố Khải Phong, dường như muốn lôi hắn lại. Lâm Phi Nhiên vội kéo Cố Khải Phong lui về phía sau hai bước, quỷ nam phát ra một hồi rống rống cực kỳ quái dị từ trong cổ họng, nhưng lại không thật sự bổ nhào qua.



“Đúng là có liên quan,” Cố Khải Phong cười cười, “Chẳng phải rất trùng hợp sao?”



Lâm Phi Nhiên cố gắng lần mò ký ức trong đầu, muốn tìm ra chút tin tức về ‘biệt thự nhà họ Kỷ’: “Hình như em đã từng nghe nói tới…”



“Chắc chắn rồi.” Cố Khải Phong khẳng định, “Nó là một trong mười ngôi nhà ma truyền thuyết của thành phố này, khi anh còn học tiểu học đã từng tới thám hiểm cùng mấy thằng bạn, nhưng cuối cùng chả thám ra được cái quái gì.”



Cố Khải Phong vừa nhắc, Lâm Phi Nhiên lập tức nhớ ra, căn biệt thự nhà họ Kỷ kia đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, là một tòa nhà lớn rách nát bị bao trùm bởi một bầu không khí cực kì âm trầm. Trước đây vẫn luôn có những lời đồn ma quái về nơi ấy, song Lâm Phi Nhiên vốn sợ mấy chuyện thế này, nên không chú ý nhiều, do đó ấn tượng cũng không sâu.



“Anh còn mò tới…” Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng khâm phục.



“Đúng vậy, khi đó bọn anh không hiểu chuyện, một đám nhóc nghịch như quỷ sứ cứ thế đập vỡ cửa sổ để chui vào.” Cố Khải Phong nhớ lại, “Bên trong là một đống đồ nội thất gia dụng cũ nát ngổn ngang, có ném ra giữa đường cũng chẳng ai thèm nhặt, dưới tầng hầm có một chiếc dương cầm cực kỳ cũ kỹ, bầu không khí khá âm trầm, nhưng thật ra chẳng có gì cả, cũng không đáng sợ đến thế đâu.”



Lâm Phi Nhiên phụ họa: “Chắc chắn anh là loại người không bao giờ biết sợ.”



Dương khí trên người Cố Khải Phong thậm chí còn có thể chói mù mắt quỷ, quỷ không sợ hắn đã may lắm rồi!



Hai người đứng một bên nghiên cứu về căn biệt thự nhà họ Kỷ, nói qua nói lại, bỗng Lâm Phi Nhiên cảm thấy cảnh tượng chợt lóe bên khóe mắt không đúng lắm, nhìn lại, liền phát hiện quỷ nam chết thảm trong chiếc đàn đã không còn nằm úp sấp trên đó nữa — hắn đứng ở một chỗ cách chiếc dương cầm vài bước, hoàn toàn khôi phục bộ dáng bình thường khi còn sống. Thì ra quỷ nam là thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp trai và nho nhã, sống lưng hắn dựng đến thẳng tắp, khóe môi thoáng cong lên tạo thành một nụ cười tao nhã ôn hòa. Hắn nâng một cánh tay, để bàn tay duỗi ra khoảng không trước mặt, làm động tác nắm chặt một vật gì rồi đè mạnh xuống, xong lại nhẹ nhàng kéo ra sau, thoạt nhìn như đang mở cửa cho một người nào đó.



Lâm Phi Nhiên phản ứng rất nhanh, cũng giống như thầy hiệu trưởng, quỷ nam mang trong mình oán niệm quá sâu này cũng sẽ tái diễn cảnh tượng lúc chết của mình vào một thời gian cố định mỗi ngày…