Có Phải Cậu Thích Tôi Không
Chương 94 : Sáng sớm mỗi ngày đều truyền ra tiếng đọc sách
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
Edit: DLinh – Beta: Ame
*****
Vương Trác nháy mắt, không biết xấu hổ nói: “Mày chọc tao trước.”
Hà Hạo híp mắt.
Vừa nãy rõ ràng là Vương Trác nắm lấy tay hắn trước, sau đó lại ghẹo hắn, vui đùa chán chê rồi bây giờ lại bỏ chạy lấy người.
Vương Trác: “Đúng, mày cứ liếc mắt ghẹo tao như thế.”
Hà Hạo: “...”
Hà Hạo nhìn quanh một cái, xác định hai bên không ai nhìn, cũng không ai thấy được đằng sau rèm tắm, liền đè lên, mang theo ý trừng phạt mà cắn môi Vương Trác một cái, vừa cắn cậu ta vừa hỏi: “Đợi chút nữa chúng ta đi ra ngoài trong trạng thái này đi? Mày có sợ người ta không biết mày cong không.”
Vương Trác đưa tay che đi bộ phận đáng xấu hổ: “Không phải, chờ chút sẽ xuống ngay.”
Hà Hạo nói to: “Có lẽ mày không xuống được đâu.”
“…Vậy mày muốn làm gì hả?” Phía sau Vương Trác là tường, không thể lùi được nữa, chẳng thể làm gì khác đành bước sang bên rụt người lại trong góc, hai mắt lấp lánh, trông có vẻ hoảng sợ.
Đúng vậy, bé cưng Vương chỉ sướng mỗi cái miệng thôi, vừa nói tới chuyện làm thật ăn thật là sợ liền!
“Mày nói thử xem?” Hà Hạo chặn cậu trong góc, động tác này của hắn khiến chân Vương Trác nhũn cả ra, đầu gối không tự chủ được cong xuống, bởi thế mà thấp hơn hẳn Hà Hạo, Hà Hạo chắn cả người mình trước mặt cậu. Ngay sau đó, Hà Hạo chặn hai đùi không cho Vương Trác chạy, một tay nắm cằm Vương Trác hôn cậu, cái tay không thành thật kia bắt đầu sờ lần xuống dưới.
“Đừng nghịch ngu nữa đi, bên cạnh còn có người đấy!” Vương Trác quát khẽ, kháng nghị.
Hà Hạo: “Bọn họ thấp lắm, không thấy được.”
Vương Trác: “...”
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy dường như khi Hà Hạo nghe thấy được hai chữ có người liền trở nên kích động hơn hẳn, lực giam giữ cậu cũng mạnh lên.
Hà Hạo im lặng một lúc, rồi dịu dàng nói: “Tao muốn ôm mày ngủ một lần.”
“... Được được rồi, cho mày ngủ.” Vương Trác không từ chối, còn dán lại tường cọ cọ.
Sáu giờ sáng thứ hai.
Vương Trác bị mùi hương bánh bao trong phòng đánh thức, bụng kêu rột rột ngồi dậy.
“Hiếm thấy ghê.” Hà Hạo đang ngồi cạnh bàn viết viết thứ gì đó, ngước mắt nhìn Vương Trác, “Hôm nay tao chưa gọi đã dậy.”
“Thơm chết mất.” Vương Trác hít hít, leo xuống, “Nhân thịt heo hay nhân thịt bò?”
“Có đủ,” Hà hạo tháo hai cái túi giùm Vương Trác, “Cái này là thịt heo, kia là thịt bò.”
Vương Trác cằm bánh bao lên cắn một miếng lớn, hỏi: “Mày đang viết gì thế?”
Vừa đúng lúc Hà Hạo viết xong chữ cuối cùng, đóng nắp bút, đẩy tờ giấy tới trước mặt Vương Trác, “Tao lên thời gian biểu học tập cho mày.”
Vương Trác máy móc nuốt miếng bánh bao xuống: “... Hả?”
Hà Hạo chỉ lên tờ giấy, nghiêm túc nói: “Trước đợt sát hạch cuối kì, phải làm xong hết bài tập căn bản còn dở, tiếng Anh, “Bảng vàng thế kỷ”, hóa học, “Từng bước lên cao”, vật lí...”
Vương Trác buồn rười rượi, nhưng cũng không từ chối: “Nhiều thế?”
“Không sợ, tao làm cùng mày.” Ý cười dịu dàng ánh lên trong mắt Hà Hạo, đưa tay xoa đống tóc vốn đã rối tung của Vương Trác, “Đã nói thi cùng một trường đại học, đừng hoảng, bé cưng.”
Vương Trác tay trái cầm bánh beo thịt heo tay phải cầm bánh bao thịt bò, cắm đầu ăn miệt mài, ăn xong còn uống ực hết một cốc sữa đậu lớn, sau đó mới lau miệng, hùng dũng nói: “Ai sợ! Bây giờ tao học cho mày xem!”
Từ ngày đó trở đi, mỗi sớm trong phòng 510 lại vang lên tiếng đọc sách.
—
Thông báo: Phiên ngoại 3 đến đây là kết thúc. Bộ truyện có thể coi như đã trọn vẹn, tuy nhiên tác giả vẫn đang viết tiếp Phiên ngoại 4, khi nào tác giả viết xong bọn mình sẽ chuyển ngữ và cập nhật thêm. Trước mắt xin mạn phép để chữ “HOÀN” cho bộ truyện. Cảm ơn đã ủng hộ cả nhà!