Cố Phán Rực Rỡ
Chương 19 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Buổi chiều tan học xong thì Cố Phán nhận được tin nhắn của mẹ. Tối nay bạn của họ muốn mời họ ăn cơm, hỏi cô có muốn tới hay không.
Cố Phán nhìn mu bàn tay, không do dự nhắn tin lại: Mẹ, con không đi. Mẹ với ba cứ đi chơi vui vẻ.
Cố Niệm nhắn tin lại: Vậy chúng ta cơm nước xong sẽ tới gặp con.
Cố Phán hỏi chỗ ăn cơm, cách trường học hẳn nửa tiếng chạy xe, nếu như lại kẹt xe, cô sợ lỡ thời gian checkin. Liền nhắn lại: Không cần tới gặp con nữa, hai người cơm nước xong liền tới sân bay đi. Giao thông thành phố B rất đông, dễ kẹt xe.
Qua một lúc, Cố Niệm mới nhắn lại, hẳn là vừa thương lượng với Tống Hoài Thừa xong."Vậy cũng được, chúng ta không qua nữa. Tiết trời càng ngày càng lạnh, con chú ý chăm sóc thân thể."
Cố Phán nhìn màn hình, khóe miệng vẫn giữ ý cười. Lúc cô định cất điện thoại, mẹ lại nhắn tin đến: Nếu như thật sự có người thích hợp, không cần gạt mẹ a.
Cố Phán nháy mắt mấy cái, vâng.
Hai ngày này, Kim Nhiễm không về ký túc xá. Mọi người hằng ngày vẫn trải qua bình thường. Đến buổi chiều thứ năm, Cố Phán sau tiết của môn học tự chọn, liền đi tới phòng đàn. Cửa phòng luyện đàn bị hỏng, bên trong truyền đến tiếng đàn ung dung.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Trần Thiệu Thần quay lưng ngồi trước phím đàn, mỗi một âm điệu đều đến từ đầu ngón tay anh.
Một khúc kết thúc, Cố Phán vờ gõ gõ cửa.
Phòng học lớn lúc này không người, yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trần Thiệu Thần quay đầu lại, nhìn cô đứng ở cửa, cặp mắt kia linh hoạt. Anh kinh ngạc nhìn, "Anh mượn chìa khoá của thầy giáo."
Cố Phán đi tới, Đại học T là đại học lâu đừi, bộ đàn dương cầm này có chút niên đại (cũ), bất quá bề ngoài vẫn rất khá. Tay của cô nhẹ gõ một cái vào giữa phím C, âm thanh thuần khiết, xem ra cũng thường xuyên được bảo dưỡng.
Tay phải Trần Thiệu Thần dừng lại trên phím đàn đen trắng, "Lần trước nghe một khúc em đàn ở phòng nhạc, anh vẫn quên chưa hỏi tên?"
Đó là chuyện hai năm trước.
Mười ngón tay Cố Phán đặt lên phím đàn, giai điệu quen thuộc chậm rãi vang lên. Trần Thiệu Thần lẳng lặng nghe, thần sắc cô chuyên chú giống như ánh sao lấp lánh hấp dẫn ánh mắt người.
Cô đàn một đoạn, ngón trỏ tay phải không quá đau đớn. Cố Phán quay đầu lại, giơ tay nói, "Khi đó Hoa Tử điên cuồng yêu thích một bộ phim Thanh cung, đây là nhạc phim, tên là "Mùa chờ anh"."
Trần Thiệu Thần động khóe miệng, suy tư, "Tên rất dễ nghe." Anh tỉ mỉ nhìn cô.
Cố Phán có chút xấu hổ lướt qua mặt, nhìn bản nhạc trước mắt. Mái tóc dài buông xõa, hơi vương lại gò má của cô.
Trần Thiệu Thần ngồi thẳng lên, "Ngón tay có đau hay không?"
Cố Phán lắc đầu một cái, đưa tay ra cho anh xem, đã bắt đầu kết vảy.
Đường Đàm tới giúp cô trang điểm, Trần Thiệu Thần đứng một bên. Đường Đàm đang do dự giúp cô lấy màu mứt gì, liền nghe Trần Thiệu Thần trầm giọng nói, "Không cần vẽ mấy thứ này, vẽ hai vạch đen trên mi là được rồi."
Vạch đen ——
Mấy cô gái kinh ngạc nhìn anh.
Đường Đàm tay run lên, cuối cùng bình tĩnh trước áp lực của anh, chỉ cho Cố Phán kẻ mắt cùng chuốt mascara.
Trần Thiệu Thần đúng lúc có người đến tìm, anh đi ra ngoài một lúc. Đường Đàm buồn bực nói, "Tại sao a? Cậu xem những thí sinh khác đều trang điểm cẩn thận xinh đẹp a."
Cố Phán cười khẽ, nhìn mình trong gương, đây mới là cô chân thật nhất, rất ổn.
"Cậu xem cô gái kia đánh mắt màu đồng, con mắt vừa sáng vừa tròn." Đường Đàm chưa từ bỏ ý định.
Cố Phán quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Thiệu Thần đi tới, do dự trong chốc lát bị cô quăng lên chín tầng mây. Ân, Trần Thiệu Thần mặc Âu phục a!
Bọn họ là phối trắng đen!
Đường Đàm ngắc ngứ nói, "Mình hiểu rồi, hai người căn bản cũng không cần trang điểm."
Trần Thiệu Thần lững thững đi tới, ánh mắt xẹt qua trên mặt cô, đột nhiên cười cười nói, "Hoàn hồn chưa!"
Cố Phán nháy mắt mấy cái, lăng lăng khoa tay, "Học trưởng, anh thật đẹp trai!" Cô trực tiếp ca ngợi, lại làm cho một người luôn tràn đầy tự tin là Trần Thiệu Thần bỗng không biết nói gì.
"Ừ." Anh đáp một tiếng, tay không tự chủ nắm thật chặt.
Cố Phán nháy mắt mấy cái, sao anh có thể bình tĩnh như thế.
"Trần Thiệu Thần ——" một âm thanh tinh tế vang lên, th hút người xung quanh đều nhìn sang.
Chu Chú nhẹ nhàng đi tới, "Anh rất ít đến xem những cuộc thi kiểu thế này." Trên mặt của cô mang theo nụ cười xinh đẹp.
Trần Thiệu Thần nhìn cô, "Tay Cố Phán bị thương, anh cùng cô ấy dự thi."
Tiếng nói vừa dứt, bốn bề lặng ngắt.
"Anh nói cái gì?" Chu Chú hơi không khống chế được cất cao thanh âm.