Cố Phán Rực Rỡ

Chương 24 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Vừa vào phòng, không khí ấm áp trong phòng trong nháy mắt đã bị hơi lạnh từ bên ngoài theo vào xua tan đi.



Trần Thiệu Thần vẫn luôn im lặng không nói gì, cởi giày, đổi dép đi trong nhà, Cố Phán vẫn luôn đứng ở phía sau anh, thấy anh không tức giận hay bày tỏ gì, cho là anh vừa mới ở bên ngoài về nên chỉ nói  giỡn vậy thôi.



Cô chậm rãi thở ra một hơi, bước chân nhẹ nhõm, ngồi trên ghế salon, lấy điện thoại di động ra, mở Weibo lên, không nhịn được mà vào xem Weibo của Trần Thiệu Thần.



Các bài đăng chỉ dừng lại ở tháng trước, không tiếp tục cập nhật. Cô liếc nhìn phần bình luận của anh.



“Trần sư huynh, sao anh không post bài mới ạh?”



“Sư huynh, có một vài vấn đề liên quan đến kinh tế học muốn thỉnh giáo anh, xin giúp đỡ!”



..... 



Cố Phán hé miệng cười không ngừng, Trần Thiệu Thần ló đầu ra phòng khách, không khỏi nhìn cô mấy lần, sau đó đi thẳng vào phòng tắm. Ánh mắt Cố Phán nhìn đến chiếc khăn lông anh cầm trên tay, từ từ lướt qua trước mặt cô.



Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào.



Cố Phán lười biếng nằm xuống ghế salon, quyết tâm muốn đăng một bài Weibo mới. Lục lọi trong album ảnh điện thoại một hồi, cuối cùng tìm được một bức ảnh. Là bóng lưng của người nào đó đang mua Popcorn.



Thật là ấm áp, thật là khí độ tuấn tú!



Cô post bức ảnh lên Weibo, khoảng mười phút sau, bình luận nối tiếp bình luận không ngừng.



“Bóng lưng mà cũng mê hồn như vậy a~”



“Chủ nhà, có thể post hình chính diện được không?”



“Ố ồ, đi xem phim kìa! Buổi chiều mình cũng ở đây mà sao không gặp. Bỏ lỡ mất rồi!”



..... 



Hoa Tử gửi tin nhắn tới: “Wow, lễ Giáng Sinh đi xem phim, lãng mạn quá nha. Sao lại có thời gian lên Weibo vậy?”



Cố Phán: Anh ấy đang tắm, nên mình lên Weibo chơi một chút.



Hoa Tử: Tắm àh? (▼∀▼)



Cố Phán: Phòng ốc ở đây đều rất ấm áp, tắm không lo bị rét.



Biết là cô đang đánh trống lãng. Hoa Tử rất muốn chọc ghẹo tiếp.



Lúc này Trần Thiệu Thần từ trong phòng tắm gọi vọng ra. “Phán Phán—”




Từ Thần Hi giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay anh. “Mẹ có chứng cứ đấy.” Bà đứng dậy đi đến phòng ngủ, lúc đi ra thì trên tay có cầm thêm một cái áo sơ mi.



“Con xem — Các con không cần thận chút xíu nào hết!”



Trên áo sơ mi trắng vẫn còn dính vài giọt máu đỏ, thật là khiến người ta dể hiểu lầm.



“Còn nữa, bức ảnh loã thể này là có ý gì?” Từ Thần Hi đanh mặt lại.



Trần Thiệu Thần giơ tay lên vỗ trán. “Máu trên áo sơ mi là hôm qua cô ấy bị chảy máu cam nên mới bị dính vào. Còn nữa, đó cũng không phải khoả thân hoàn toàn, con có mặc quần!”



Trần Thiệu Thần nhìn anh. “Là con bé vẽ sao?”



Trần Thiệu Thần gật đầu xác nhận.



Từ Thần Hi cười nhạt một tiếng. “Cuộc sống của các con muôn màu muôn vẻ nhỉ. Bức tranh này vẽ rất đẹp, có thể đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp đấy. Ây dô, cũng lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy cơ thể của con, con trai àh, vóc người của con vẫn không đẹp bằng ba con, nên tăng cường luyện tập nhiều vào. Con gái rất thích loại cơ ngực nở nang săn chắc, có cảm giác an toàn hơn.”



Trần Thiệu Thần:  ... 



Buổi tối, Từ Thần Hi báo cáo với ông xã mình tất cả những phát hiện giật gân của ngày hôm nay.   Diễễnđàànlêêquýýđôôn  Trần Trạm Bắc đang làm việc, nghe xong không khỏi thở dài, vỗ một tay xuống mặt bàn. “Thần Hi—”



“Hả?”



“Khinh Dương nói bà cụ gần đây không được khoẻ, hai hôm này em sắp xếp thời gian đến thăm bà đi.”



Bà cụ không phải là bà ngoại ruột của Từ Thần Hi, thế nhưng lại rất thương yêu cả nhà bọn họ. “Em biết rồi.”



Trần Trạm Bắc bên đầu dây bên kia khẽ cười. Con trai àh, ba chỉ giúp con được đến đây thôi. Theo như tính tình của mẹ con, thì nhất định là phải gặp cho được con dâu tương lai thì mới thôi.



Hai cha con thực sự là bó tay hết cách rồi.



Lúc Trần Thiệu Thần nhắn tin với Cố Phán thì Cố Phán đang ở cùng với Diệp Tử Nhuy, hai người họ đang làm thêm tại phòng tranh của Chu Nhuận Chi. Diệp Tử Nhuy không cẩn thận làm hỏng một bức tranh ở đó.



Vẻ mặt Diệp Tử Nhuy rất nặng nề. “Là do mình, để mình đi tìm ông chủ thú tội vậy.”



Cố Phán kéo tay cô ấy lại. “Chúng ta cùng đi.”



Diệp Tử Nhuy kéo tay cô để xuống, lắc lắc đầu. “Chuyện này không liên quan đến cậu.” Cô ấy bất đắc dĩ cười cười. “Một mình mình đi tìm ông chủ được rồi.”



Tâm tình Cố Phán rất phức tạp, nhìn nhìn bức tranh bị hỏng kia, thấy tin nhắn của Trần Thiệu Thần thì đầu óc cô lại càng rối hơn. Mẹ anh tới rồi, ừhm, nếu như bà biết đến sự tồn tại của cô thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?”



Bà có thích cô không?



Hết chương 24.