Cố Phán Rực Rỡ

Chương 27 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Cố Phán đang suy nghĩ lung tung như người mất hồn, lớp trưởng đi đến gần cô, cậu ta vừa mới chuẩn bị dụng cụ xong xuôi. “Có thể bắt đầu rồi.”



Cố Phán nắm thật chặt điện thoại trong tay, đột nhiên sắc mặt cô trở nên tái nhợt, đôi mắt cũng ảm đạm khác với ngày thường. Khoé miệng cô không kềm chế được mà khẽ giật.



“Sao vậy?” Lớp trưởng hỏi. “Cậu không khoẻ ở đâu sao?”



Cố Phán hít một hơi thật sâu, lúc sau mới cố gắng nở nụ cười, đi đến phía trước.



Lớp trưởng đứng trước giá vẽ, cách cô vài mét, cậu ta đứng trước Cố Phán ước lượng một chút, sau đó từ từ cầm bút lên phác hoạ.



Cố Phán tự nhiên ngồi trên một chiếc ghế mây, trên tay cô đang cầm một quyển sách.



Lớp trưởng nhìn cô không hề chớp mắt, từ từ cau mày lại, thật lâu sau, cậu ta để bút xuống đi tới bên cạnh cô. “Cố Phán, cậu có tâm sự!” Cậu ta bình tĩnh nói, là một câu trần thuật chứ không phải một câu nghi vấn.



Đầu ngón tay Cố Phán vừa khẽ động, nắm chặt sách trên tay.



Lớp trưởng nhìn cô bất đắc dĩ. “Thôi, hôm nay không vẽ nữa.”



Cố Phán ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cảm thấy hơi áy náy.



“Trở về đi thôi.” Lớp trưởng nói.



Cố Phán nhíu nhíu mi tâm, cô đứng lên lấy điện thoại ra, viết lên đó: “Thật xin lỗi, lớp trưởng.”



Lớp trưởng cười. “Không có gì đâu. Vốn là mình nhờ cậu giúp mà. Chờ khi nào cậu rảnh thì chúng ta lại vẽ tiếp vậy.”



Cố Phán không giải thích thêm, cô lấy túi xách của mình rồi ra khỏi phòng vẽ.



Bên ngoài gió lạnh đang thổi, hít vào một hơi cũng lạnh đến thấu xương.



Cố Phán bần thần rảo bước, không hề che giấu nét buồn bã trên gương mặt. Cố Phán không biết cô đã đi lòng vòng bao lâu rồi, đợi đến khi cô vào trong thư viện trường, không khí ấm áp tựa như mặt trời mùa hè mới dần dần xua tan lạnh giá xung quanh cô.



Cô cứng đờ tìm một vị trí ngồi xuống, đầu óc căng như dây đàn.



Những sinh viên ưu tú thì tất nhiên sẽ được chọn ra nước ngoài, điều này vốn là chuyện hiển nhiên thôi.



Cố Phán cúi đầu, bàn tay siết chặt lại, trên mặt đầy vẻ bàng hoàng lo lắng.



Hôm nay Hàn Diệp Hành đến thư viện để giúp một sinh viên khoá dưới ôn tập, anh ta nhìn thấy Cố Phán thì hơi sững sờ. Từ sau khi bốn người họ cùng nhau ăn cơm lần trước đến giờ, anh ta vẫn chưa gặp lại cô.




Cố Phán cười cười chào hỏi.



Chu Chú ngồi xuống. “Cố Phán, các em còn thi mấy môn nữa thì xong?”



Cố Phán suy nghĩ một chút, giơ tay lên trả lời. “Năm môn.”



“Vẫn còn nhiều vậy àh.” Chu Chú cảm thán. “Năm ba đại học thì đỡ hơn một chút.” Cô ta nhìn thấy quyển giáo trình Toán cao cấp trên bàn, cầm lên lật lật nhìn nhìn. “Môn Toán cao cấp của chị cũng cực tệ, hồi năm nhất đã làm phiền Thiệu Thần không biết bao nhiêu lần.” Cô ta dịu dàng nói xong, quay qua nhìn Trần Thiệu Thần. “Đúng rồi, Thiệu Thần, kỳ nghỉ đông năm nay khi nào thì cậu về nhà?”



Trần Thiệu Thần khép sách lại. “Thi xong thì về.”



“Nhanh vậy sao?” Chu Chú cau mày. “Thứ ba tuần sau là sinh nhật mình, mình định mời các cậu tới chơi. Các cậu về trễ một chút được không?” Cô ta quay sang nhìn Cố Phán.



Trong lúc nhất thời Cố Phán không biết phải trả lời như thế nào cho phải.



Trần Thiệu Thần nhìn cô, sau đó quay đầu lại nói với Chu Chú: “Nửa năm nay Cố Phán chưa về nhà rồi. Quà sinh nhật của cậu, tụi mình sẽ không quên đâu.” Lúc anh nói chuyện, khoé miệng mang theo ý cười nhẹ nhàng.



Cố Phán cảm thấy thật ấm áp.



Vẻ mất mát trong mắt Chu Chú rất rõ ràng. “Hầy, vậy thì chờ các cậu về trường, mình mời các cậu một bữa bù vậy.”



Ngồi nói chuyện không lâu lắm, buổi chiều Trần Thiệu Thần có lịch thi nên đi trước. Anh vừa đi, bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên yên lặng.



Cố Phán tập trung làm mấy dạng bài tập mà Trần Thiệu Thần vừa cho lúc nãy. Chu Chú ngồi đối diện cô, cầm tờ giấy trắng trong tay tuỳ ý xé, tờ giấy A4 bị cô ta xé thành nhiều mảnh, càng lúc càng nhỏ.    d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n   Cô ta nhìn Cố Phán đang cúi đầu làm bài, nhìn gương mặt thanh thoát dịu dàng trước mặt, không biết đang nghĩ gì.



“Lần đầu tiên chị biết cậu ta, lúc đó cả hai mới mười mấy tuổi. Công ty của ba chị và cậu của cậu ấy có hợp tác làm ăn với nhau, hai nhà cũng rất gần gũi thân thiết.”



Mọi động tác của Cố Phán đều dừng lại, ngẩn ra, yên lặng lắng nghe.



“Cố Phán, chị rất thích cậu ấy.”



Hết chương 27.



**********



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bánh mì và Tranh tử sắp có chuyện xảy ra rồii~~



Báo trước một tiếng, trở về thành phố C, bạn học Cao Hi Hi sắp sửa được xuất hiện rồi đó~~



Note: Cao Hi Hi là con gái của Cao Tử Quần và Lãnh Tây trong truyện Khó để buông tay của tác giả Dạ Mạn.