Cố Phán Rực Rỡ
Chương 30 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Tính tình Trần Thiệu Thần vẫn là giống ba mình nhiều hơn, bị ảnh hưởng như mưa dầm thấm đất từ nhỏ, anh làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kĩ càng, tường tận, sắp xếp đâu ra đấy. Có một đứa con trai như vậy, đương nhiên cha mẹ nào cũng an tâm hơn nhiều.
Trần Trạm Bắc trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Trần Thiệu Thần ngồi xuống ghế salon bên phải bọn họ.
Từ Thần Hi thường xuyên cảm thấy hai cha con nhà này chưa bao giờ để bà thôi bận tâm lo lắng. Bà nhìn con trai, chiều cao cũng không sai biệt lắm với ba mình. “Thiệu Thần, con đã nghĩ kĩ chưa?”
“Ba, mẹ. Con đã nghĩ kĩ rồi.” Trần Thiệu Thần kiên định nói.
Vẻ mặt Trần Trạm Bắc kiên nghị, không có nhiều biến hoá, từ trước đến nay ông đều như vậy. Trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến sắc mặt ông thay đổi chỉ có bà vợ bé nhỏ của ông mà thôi. “Bởi vì cô bé kia sao?”
Trần Thiệu Thần nhìn ba mình, anh yên lặng gật đầu một cái.
“Ba không đồng ý quyết định này của con. Thanh niên, lúc còn trẻ thì nên ra ngoài học tập, trao dồi kiến thức. Vì một cô gái, vì chuyện yêu đương mà từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai, đây không phải là tác phong của con.” Trần Trạm Bắc thong dong nói.
Từ Thần Hi thấy thái độ này của chồng biết là không ổn, bà khuyên: “Thiệu Thần, chuyện đi du học không phải đã quyết định từ trước rồi ưh? Ở trong nước làm sao phát triển sự nghiệp được.” Bà dừng lại một chút. “Là vấn đề bên phía Cố Phán sao?”
Đây là lần đầu tiên ba người nhà họ Trần chính thức nhắc tới tên của Cố Phán.
Trần Thiệu Thần mím môi. “Không phải vấn đề từ cô ấy, là quyết định của mình con thôi, cô ấy không biết gì cả.”
Trần Trạm Bắc cau mày, Từ Thần Hi theo bản năng cầm lấy tay ông, bà nhẹ giọng nói: “Còn nửa năm nữa cơ mà, chuyện ra nước ngoài cũng không vội, đến đó rồi bàn tiếp vậy.”
Trần Thiệu Thần dạ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. “Con đi tắm.”
Anh vừa đi, Trần Trạm Bắc liền thở dài một hơi. “Tuổi trẻ nông nổi kích động.”
Từ Thần Hi cười không ngừng. “Anh cho rằng ai cũng đều giống như anh àh, ông cụ non, một chút thú vị cũng không có. Thiệu Thần như vậy thì tốt vô cùng rồi. Chẳng qua bây giờ em thật sự rất tò mò, rốt cuộc Cố Phán là một cô gái như thế nào mà có thể làm thay đổi được suy nghĩ của con trai chúng ta.” D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲
Trần Trạm Bắc vuốt vuốt tóc bà, vẻ mặt cưng chiều không để đâu cho hết. “Cũng nên gặp mặt một lần mới được.” Thái độ của con trai kiên định như vậy, như là không phải cô bé tên Cố Phán nhất quyết không cưới, Trần Trạm Bắc cũng bắt đầu tò mò rồi.
Trong thời gian này, thành phố có tiến hành một hoạt động, do Bộ Văn hoá Giáo dục tổ chức, muốn mời các bậc thầy trong giới văn hoá tham gia, Cố Niệm cũng có trong danh sách mời.
Từ Thần Hi là Cục trưởng thuộc Bộ Văn hoá Giáo dục nên lên sân khấu phát biểu vài lời. Hôm nay Cố Phán cũng theo mẹ tới đây, đứng trong đám người, cô có nghe thấy những lời hâm mộ của những người xung quanh mình.
“Mấy năm nay Từ Thần Hi không có thay đổi gì cả, chăm sóc mình thật tốt nhỉ.”
“Được chồng yêu thương hết mực, lại không có chuyện gì phải phiền lòng, tâm tình đương nhiên cũng tốt hơn, chỉ cần vui vẻ là trẻ mãi, không già nổi là phải rồi.”
Cố Phán cảm thấy dây thần kinh nào đó bị đơ, không suy nghĩ được gì nữa cả.
Từ Thần Hi, Thần Hi — Trần Thiệu Thần nói cái tên này rất đại trà.
Cố Niệm thấy con gái mình nhìn vị Cục trưởng đang phát biểu trên sân khấu đến thất thần, bà nhẹ giọng hỏi: “Bà ấy được phân công quản lí mảng Văn hoá Giáo dục của thành phố C ta đó.”
Cố Phán chớp chớp mắt, thế giới này cũng thật quá nhỏ bé, thì ra ở thành phố B hai người họ đã từng gặp mặt nhau rồi.
“Mẹ, hai người có quen biết nhau ạh?”
Cố Phán trợn to hai mắt, trong nháy mắt, cô ngây người, mặt thối đần ra. Sau đó cô nhíu nhíu mày, huơ tay với anh. “Háo sắc!”
Mặt mày Trần Thiệu Thần tươi phơi phới. “Chỉ với mình em thôi!”
Hai người ở bên ngoài ngây ngẩn một hồi, Cố Phán nhận được tin nhắn của mẹ, hỏi cô đang làm gì mà sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại. Diễễnđàànlêêquýýđôôn Cố Phán đưa tin nhắn cho Trần Thiệu Thần xem.
Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Muốm anh đưa em và mẹ về không? Anh xin cam tâm tình nguyện phục vụ hết mình.”
Cố Phán trừng mắt liếc anh một cái nảy lửa, huơ tay nói: “Để em nói với mẹ em trước đã, nếu không anh đột ngột xuất hiện thì không được hay lắm.”
Đuôi chân mày Trần Thiệu Thần nhếch lên đầy ý cười. “Hi vọng sẽ nhanh đến lúc đó.”
Cố Phán gật gật đầu, do dự huơ tay nói: “Mẹ anh có nói gì em không?”
Trần Thiệu Thần nắm tay cô, an ủi: “Hình như bà có hơi ngạc nhiên, nhưng em đừng suy nghĩ nhiều. Anh cũng đã đến tuổi nên có bạn gái rồi.”
Cố Phán trầm mặc, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ tiêu cực, từ lần chạm mặt mới vừa nãy đến giờ, trong lòng cô vẫn luôn thấm thỏm lo âu.
Hai người một trước một sau đi vào, Cố Phán vừa vào sảnh tiệc liền hắt xì một cái, Trần Thiệu Thần ở phía sau không khỏi nhíu mày.
Cố Niệm lấy áo khoác đưa cho cô mặc vào.
Lúc này Trần Thiệu Thần mới chính thức nhìn thấy mẹ của Cố Phán. Chờ khi anh ngồi xuống, Từ Thần Hi không kềm được nói ngay: “Con trai, con chọn không đúng dịp gì cả.”
Trần Thiệu Thần đen mặt, cũng không lên tiếng.
Từ Thần Hi lại quay sang nhìn Cố Phán, bình luận: “Mặc dù con bé hơi gầy, nhưng dáng người rất đẹp.”
Khoé miệng Trần Thiệu Thần nâng lên một đường cong. “Ừm!” một tiếng.
Từ Thần Hi thở một hơi dài. “Bên cạnh là mẹ của con bé, hai mẹ con mà cứ y như hai chị em ấy.”
“Mẹ cô ấy là hoạ sĩ.” Từ Thần Hi thì thầm: “Thành phố C lớn như vậy, trước kia mẹ và Cố Niệm cũng có duyên gặp mặt mấy lần, quả thật Cố Niệm rất giỏi, rất tài hoa.” Chỉ là sao cũng không ngờ được bạn gái của con trai mình lại là con gái của bậc thầy Cố Niệm đó.
Trên đường trở về, Trần Thiệu Thần mở cửa ra để Từ Thần Hi ngồi vào bên ghế lái phụ. Trong xe bật nhạc êm dịu.
Một đường yên lặng.
Đến trạm đèn đỏ, xe dừng lại. Từ Thần Hi nghiêng đầu quay sang liếc mắt nhìn Trần Thiệu Thần, nói: “Thiệu Thần, tại sao cô bé Cố Phán không thể nói được vậy?”
Hết chương 30
**********
Tác giả có lời muốn nói: Người đàn bà xuất hiện ở chương trước sẽ lại xuất hiện lần nữa, mọi người cũng biết là ai đấy!
Ta cảm thấy, đứng trên lập trường của Từ Thần Hi mà nói, thái độ bây giờ của bà đã là rất tốt rồi, có phải nên khen một tiếng không?
Ta biết mọi người đang lo cái gì, ta cũng lo lắng không kém đâu. Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn thương lượng với biên tập, cuối cùng ta lựa chọn sẽ viết theo dự định ban đầu. Các nàng phải tin tưởng ta, đây là một câu chuyện ấm áp không ngược tâm ngược thân gì hết đâu. QAQ