Cố Phán Rực Rỡ
Chương 4 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Trần Thiệu Thần giống như bị đáy mắt cô hút lấy, "Anh biết, anh cũng mong đợi." Anh không suy nghĩ hàm hồ nói một câu.
Đầu cô bỗng nổ ầm, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Ánh trăng như hoa, như thi như hoạ. Cố Phán nương theo ánh sáng lặng ngắm nhìn anh. Ánh mắt kia đen như ngọc, tựa hồ cất giấu điều gì, lại mơ hồ muốn thể hiện ra, "Cố Phán ——" thanh âm rung động.
"Tít tít ——" ven đường đột nhiên có xe dừng lại, bóp còi đến mấy lần."Lão đại —— "
Hai người nghiêng mặt nhìn sang, liền thấy một chiếc xe hiện đại, chỗ tay lái có người nhoài ra, "Lão đại, đúng là anh a."
Cố Phán lơ đãng nhìn mi tâm Trần Thiệu Thần nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu, lần đầu tiên cô thấy vẻ bực mình này của anh. Cái vẻ mặt này có chút —— đáng yêu a.
Người trên xe nhanh chóng đi xuống, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Phán."Lão đại, sao anh lại ở đây a?"
Giọng Trần Thiệu Thần trầm xuống, "Đồng học tụ họp."
Người kia "à" một tiếng, ánh mắt liếc ngang dọc trên người Cố Phán, "Đồng học của anh thật xinh đẹp nha, sinh viên trường chúng ta à ?"
Cố Phán vẫn nở nụ cười yếu ớt, nhưng nếu tiếp tục bị người này nhìn như vậy, cô thật sự cảm thấy rất không tiện.
Trần Thiệu Thần bước lên một bước, vừa khéo chặn ánh mắt người nào đó, không nhiệt tình đáp một tiếng, "Ừ."
Cố Phán nhìn khóe miệng người kia đột nhiên hiện lên nụ cười có chút gian xảo, "Hai người chắc là về trường chứ? Vừa vặn tiện đường, để em chở." Tin tức trọng đại như vậy bị hắn phát hiện , làm sao có khả năng bị bỏ qua!
Cố Phán chờ Trần Thiệu Thần trả lời.
"Không cùng đường, cậu về trước đi." Trần Thiệu Thần lạnh lùng từ chối.
"A, đây là đường về trường mà?"
Nhưng anh vẫn ung dung thong thả xoay người, "Bọn anh muốn tản bộ. Cậu lái xe cẩn thận."
Cố Phán tặc lưỡi.
Chỉ thấy đàn anh kia nằm ở trạng thái thổ huyết.
Chỉ một lát sau, Cố Phán liền nhìn thấy chiếc xe hiện đại "Vèo" một cái nhanh chóng rời đi.
"Dương Chấp, trong ký túc xá của anh." Trần Thiệu Thần chậm rãi nói.
Cố Phán gật đầu, "Anh ấy rất đáng yêu."
Trần Thiệu Thần cười như không cười, đáng yêu, thực sự là không hợp với hắn."Đi đâu?"
Cố Phán hồi phục, "Đi dạo a?!"
Trần Thiệu Thần không khỏi lại sửng sốt một chút, sóng mắt khẽ động, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước.
Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Phán giương mắt nhìn anh nghi hoặc.
Tối nay tần suất anh đừng hình có vẻ hơi nhiều."Gót giày em hơi cao, về trường trước đã." Anh dường như cố ý dừng một chút, "Tản bộ sau này cơ hội rất nhiều." Miệng nhếch lên, khắc chế ý cười.
Hàn Diệp Hành tựa hồ cũng không hề có ý rời đi, "Anh cũng đang chờ người."
Dương Chấp hôm nay phụ trách hội học sinh chiêu tân, liếc mắt liền thấy Hàn Diệp Hành , lại nhìn, người bên cạnh hắn, không phải đối tượng đi dạo cùng Trần Thiệu Thần hôm trước sao? Hắn ngũ quan nhất thời vặn vẹo .
Lấy di động ra, mau mau mật báo!
"Lão đại, đối tượng đi dạo với anh hôm trước đang ở chỗ bọn em!"
Lại nghĩ, Trần Thiệu Thần bình thường hầu như rất ít nhắn tin, vừa mới định gọi điện.
Tin nhắn đến."Anh đang trên đường đến." Đơn giản mạnh mẽ!
Nhanh như vậy? !
"Dương Chấp, đây là tư liệu của các tân sinh, lát nữa mang về viện... Cậu cười cái gì?"
"Vu Việt, Trần Thiệu Thần một lát nữa sẽ đến, trực tiếp cho hắn là được rồi."
"Hắn tới làm gì?"
"Có chút chuyện quan trọng." Chuyện rất quan trọng!
Bọn người Vu Việt đều là bạn học cùng lớp với hắn, cực kì quen thuộc.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Trần Thiệu Thần đến .
Dương Chấp nhiệt tình tiến lên, "Lão đại, anh phải nhanh lên . Anh xem phía trước —— "
Vẫn chưa nói hết, Trần Thiệu Thần đã trực tiếp đi qua .
Dương Chấp nghĩ muốn tiến lên, nhưng vẫn chỉ là nghĩ muốn.
Vu Việt không lộ vẻ gì ngồi ở đằng kia, Dương Chấp vừa quay đầu lại, cô liền cười cười, "Bạn nữ kia là Cố Phán?"
"Cố Phán? Tên cô ấy là Cố Phán?" Dương chấp kinh ngạc.
Vu Việt không nói gì nữa, "Nhanh lên một chút đi, năm nay người đăng ký hơi nhiều."
Cố Phán nhìn điện thoại di động, căn bản không biết Trần Thiệu Thần lập tức sẽ lại đây. Đường Đàm nói đang đăng ký tham gia câu lạc bộ, năm phút nữa sẽ đến.
Hàn Diệp Hành nhìn thấy Trần Thiệu Thần đi về phía bên này, hơi kinh ngạc.
"Trần Thiệu Thần, cậu đến chiêu tân? Từ lúc nào hội học sinh đến việc này cũng xuất động cả cậu rồi?" Hàn Diệp Hành lên tiếng hỏi.
Hai người không ở chung lớp, bất quá cùng là "Học viện song hùng", đối với nhau rất quen thuộc.
Cố Phán khi nghe đến ba chữ "Trần Thiệu Thần" nhất thời thân thể cứng đờ, xoay người lại, liền nhìn thấy anh. Vâng, khuôn mặt căng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị!
Này Cố Phán tâm khe khẽ khẩn trương. Giữa ban ngày ban mặt, cô quả thực không có làm chuyện gì xấu, nhưng lại giống như vừa bị bắt quả tang!