Cố Phán Rực Rỡ

Chương 44 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Thiên Y



Beta: Mèo ™



Ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ hắt vào, hành lang khá dài mà tĩnh lặng. Trần Trạm Bắc mang thức ăn đến, xa xa thấy Cố Phán đứng ở gần cửa sổ, gương mặt thanh tú động lòng người hiện lên nét ưu thương nồng đậm.



Ông thoáng dừng chân, một hồi lâu mới đi đến.”Tới đây ăn chút gì đi.” Giọng ông hơi trầm thấp.



Cố Phán nhìn ông chằm chằm, vẻ mặt kinh ngạc.



“Thiệu Thần không sao.” Cuối cùng, sự nghiêm túc của Trần Trạm Bắc khiến cô cũng không dám từ chối.



Trong lòng Cố Phán rất khó chịu, thái độ này của bác trai và bác gái khiến cô càng cảm thấy ân hận hơn. Đáy mắt vốn trong veo sáng ngời, giờ đây bị che phủ bởi một tầng ảm đạm.



Cố Phán lấy giấy bút ra, viết: “Bác trai! Cháu xin lỗi, anh Thiệu Thần bị thương nặng như vậy tất cả là tại cháu.”



Trần Trạm Bắc nặng nề nói: “Nếu nó nhìn thấy cháu buồn bã như bây giờ thì cũng sẽ không vui đâu.”



Cố Phán giật giật khóe môi, trong miệng chỉ cảm thấy đắng chát. Ngay vừa rồi, cô vừa có một quyết định. Nếu như thật sự yêu anh ấy, thì nên buông tay thôi!



Cô rất sợ, sợ vì mình mà vĩnh viễn mất đi anh. Như vậy, chi bằng không ở cạnh nhau nữa.



Trần Trạm Bắc thấy sự đấu tranh trong ánh mắt cô, sắc mặt cũng mềm đi mấy phần. “Ăn một chút gì đi.” Ông nhấn mạnh.



Lúc này âm thanh của Từ Thần Hi truyền tới: “Trạm Bắc... Anh mau vào đây...” Trong giọng nói hiện lên vẻ khẩn trương lo lắng.



Trần Trạm Bắc và Cố Phán lập tức chạy vào phòng bệnh.



Trần Thiệu Thần đã tỉnh rồi, anh đang mở mắt.



Từ Thần Hi khóc nấc lên. “Mắt của Thiệu Thần không nhìn thấy.” Bà dựa vào trong ngực Trần Trạm Bắc.



Trần Thiệu Thần khó khăn lên tiếng: “Ba mẹ! Hai người đều đến cả sao?”



Trần Trạm Bắc an ủi vợ: “Đầu của con bị chấn thương nên có máu tụ trong não, chờ máu tụ tan rồi thì mắt sẽ hồi phục lại thôi.”



“Có thật không? Anh không gạt em chứ?” Từ Thần Hi như sắp sụp đổ.



Trần Trạm Bắc lặp lại một lần nữa: “Thiệu Thần! Con cũng đừng lo lắng. Trước đó, bác sĩ cũng đã đề cập đến tình huống này với ba mẹ rồi, nhẫn nại chờ đợi nhé.” Ông kiềm chế sự lo lắng của chính mình.



Khoé miệng của Trần Thiệu Thần khô nứt, anh khàn khàn nói: “Ba mẹ! Con không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”


Từ Thần Hi nhìn cô với vẻ không thể tin được: “Đây là cháu đã viết từ trước sao? Làm sao cháu có thể nghĩ được...”



Cố Phán viết: “Bởi vì bác là mẹ của anh ấy. Hai người đều giống nhau, đều rất ôn hòa thiện lương.”



“Thiệu Thần sẽ không đồng ý quyết định của cháu đâu. Cháu biết là nó thích cháu nhiều thế nào mà? Vì cháu mà ngay cả mạng nó cũng...” Từ Thần Hi không nói tiếp.



Cố Phán trầm mặc một hồi, ánh mắt như đã nhìn thông suốt mọi chuyện. Cô viết lên giấy: “Không, anh ấy sẽ hiểu cháu.”



Đây là một câu nói đơn giản.



Từ Thần Hi cầm tờ giấy, lực viết chữ có chút mạnh, tờ giấy phía dưới vẫn còn vết hằn. Trong nháy mắt, đột nhiên bà cảm thấy mình lại trở về thời còn trẻ, bà cũng đã từng có lúc cố chấp điên cuồng như thế này.



“Phán Phán, bác tôn trọng quyết định của cháu.”



Cố Phán hít sâu một hơi, cô lại viết: “Ngày mai cháu sẽ không đến đây với mọi người nữa.” Lòng đau như đã chết.



Cả đêm đó, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng nằm trên giường bệnh. Cô hôn lên mặt anh, nghe anh nói chúc ngủ ngon với cô. Chỉ là anh không biết, cô lén dùng di động ghi âm lại câu nói “Chúc ngủ ngon” kia.



Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp.



Nhưng mà sau khi Trần Thiệu Thần thức dậy liền nhận thấy được có chỗ nào đó không đúng. Từ Thần Hi giao thư cho anh rồi nói: “Con bé đã đi từ lúc sáng sớm, ba con bé đến đón con bé về rồi.”



Trần Thiệu Thần loạng choạng một chút, xương sườn rất đau, nhất thời không thể thở được. Trần Thiệu Thần mở thư ra, nhìn nét chữ thanh mảnh mà anh rất quen thuộc trên tờ giấy.



Cô đi, là rời khỏi anh, là chia tay, là muốn cắt đứt tình cảm này.



Trần Thiệu Thần ảm đạm cười một tiếng, thì ra điều khiến anh mơ hồ có cảm giác bồn chồn không yên gần đây chính là chuyện này.



Bọn họ đều biết, lần này anh bị thương đã đả kích rất lớn đến Cố Phán.



Dòng xe vẫn tấp nập bên ngoài. Trần Thiệu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài không còn tươi xanh xinh đẹp như vẻ vốn có của nó nữa: “Ba mẹ! Tháng chín con sẽ đi Mĩ.”



Hết chương 44



**********



Tác giả có lời muốn nói: Ta không phải là mẹ kế ác độc đâuuu!!! Có đau lòng không? Có muốn chương tiếp theo là 3 năm sau luôn không?



Hai chương gần đây có khá nhiều lỗi chính tả. Đúng là ta đã quá ẩu tả rồi. T_T



Tha lỗi cho ta, ta nhất định sẽ làm mẹ hiền tốt nhất hành tinh này~~