Cố Phán Rực Rỡ
Chương 53 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Cố Phán rơi vào trầm tư, giữa hai lông mày ẩn hiện vẻ lo lắng, trong lòng cồn cào không yên.
Trần Thiệu Thần nhìn thấy cô như vậy thì không yên tâm, hỏi: “Tin nhắn của ai vậy?”
Cố Phán hít sâu một hơi, không do dự đưa điện thoại cho anh xem, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, giữa cô và anh vốn cũng không tồn tại bí mật gì.
“Lúc trước số điện thoại này có gọi cho em một lần rồi, nhưng em không nghe máy.” Cố Phán kể chi tiết cho anh hay. “Khi đó không để ý.”
“Chuyện khi nào?” Trần Thiệu Thần trầm mặc.
“Một tháng trước khi anh về nước.”
“Gọi điện một lần, nhắn tin một lần...” Anh vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ. “Có lẽ người này quen biết ba mẹ em, hơn nữa quan hệ không phải bình thường. Em có nhớ đến ai không?”
Cố Phán lắc lắc đầu. “Có khi nào là đối tác kinh doanh với ba em không?”
Trần Thiệu Thần lắc đầu. “Em định thế nào?” Anh hỏi.
Cố Phán nhìn anh, huơ tay trả lời: “Em không thể nói được là chuyện của nhiều năm trước rồi, cho dù biết được nguyên do thì có thể làm gì đây? Huống chi bây giờ em đang tận hưởng một cuộc sống rất vui vẻ.” Cần gì phải tự tìm thêm phiền toái chứ.
Thật ra thì cô cũng mơ hồ đoán ra được chút ít, có lẽ nguyên nhân khiến cô không thể nói được cũng không tốt đẹp gì.
Trần Thiệu Thần suy tư trong chốc lát. “Anh sẽ điều tra số điện thoại này, nếu như người đó có liên lạc với em nữa thì nói cho anh biết.”
Cố Phán gật đầu, đảm bảo an toàn là được, còn lại những thứ khác cô cũng không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện.
Nếu Chu Hảo Hảo đã chủ động liên lạc với Cố Phán thì đương nhiên sẽ không từ bỏ dể dàng như vậy, bà ta có sự cố chấp của riêng mình.
Hai ngày sau Trần Thiệu Thần đã tra ra được chủ nhân của số điện thoại kia, cùng với một câu chuyện xưa liên quan đến người đó. Chu Hảo Hảo, người thành phố C. Bà ta còn có một thân phận khác nữa - người đã từng là bạn gái thanh mai trúc mã của ba Cố Phán.
Trần Thiệu Thần thông qua mối quan hệ giao thiệp rộng của ba mình để điều tra, nên đương nhiên chuyện này Trần Trạm Bắc cũng biết.
Từ Thần Hi gọi điện thoại đến. “Thiệu Thần, con điều tra người đó làm gì?”
Trần Thiệu Thần cũng không muốn kể chuyện này cho mẹ mình biết, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của ba vợ tương lai của anh. Anh đành phải đánh trống lãng. “Có một người bạn nhờ con giúp thôi.”
Từ Thần Hi ở đầu dây bên kia im lặng một lúc. “Bạn nào? Bạn của con quan tâm đến bạn cũ của ba Cố Phán làm gì? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
Trần Thiệu Thần tằng hắng một tiếng.
Ngày hôm sau, hai người cùng đến nhà của Trần Thiệu Thần, ba mẹ anh muốn đến thăm, nên phải dọn dẹp lại một chút. ◕ diễn ♠ đàn ♠ lê ♠ quý ♠ đôn ◕
Hai người phân công công việc, quét dọn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, chăn ga gối nệm cũng thay mới xong đem đi giặt, phơi đầy cả bốn sào đồ, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của bột giặt.
Cố Phán sắp xếp lại chồng báo xong, đứng dậy huơ tay hỏi anh. “Ngày mai bác trai bác gái bay chuyến bay mấy giờ ạ?”
Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Một giờ chiều.”
Cố Phán thấy anh không nhắc đến chuyện đi đón, liền nhắm mắt hỏi liều. “Chúng ta có cần đến sân bay đón họ không?”
Trần Thiệu Thần cố nén cười. “Không cần đâu, cũng không phải lần đầu tiên đến, hai người họ sẽ không bị lạc đường đâu.”
Cố Phán xoa xoa tay. “Em muốn chuẩn bị một ít quà.” Cô còn cường điệu thêm. “Quà tặng nhất định phải cần.”
Trần Thiệu Thần đi tới. “Được, nghe theo em. Buổi tối đi chọn mua với em. Bận bịu cả ngày rồi, em đi tắm trước đi, anh xuống lầu mua đồ ăn. Em muốn ăn gì?”
Cố Phán suy nghĩ một lúc. “Vịt quay, ngó sen tẩm cay, bánh ngô nướng.”
“Tham ăn.” Ánh mắt Trần Thiệu Thần đầy cưng chiều, đi xuống lầu.
Cố Phán nhanh chóng đi tắm, sau khi tắm xong mới chợt nhớ ra là quên mang theo khăn, trong phòng tắm không có cái khăn nào cả. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở, đóng cửa.
Cô mở hé cửa phòng tắm, ló đầu nhìn ra, vươn một tay vịn lên cánh cửa gỗ.
Lúc nhìn thấy người nào đó đang đứng trong phòng khách, thì cả người cô bất ngờ sững sờ đến bất động.
Từ Thần Hi theo tiếng động nhìn sang, gương mặt xinh đẹp mặn mà của bà phút chốc cũng sượng trân.
Cố Phán có cảm giác nhiệt độ trên người mình càng lúc càng cao, những giọt nước trên mặt vẫn chưa kịp lau khô, tí tách rơi xuống, cô mím chặt môi, bây giờ phải giải thích như thế nào đây?
Từ Thần Hi khẽ mỉm cười. “Tắm à, quên mang quần áo sao?” Dịu dàng hiền hậu.
Ba hồn bảy vía của cô vẫn chưa bay đi hết, vẫn còn suy nghĩ được, cô lắc lắc đầu.
“Vậy là quên mang khăn đúng không?”
Cố Phán đỏ mặt gật gật đầu.
“Cháu chờ một chút, để bác lấy giúp cho.” Từ Thần Hi đi tới ban công, khoé miệng cũng không tự chủ cong lên thành một nụ cười.