Cố Phán Rực Rỡ

Chương 61 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Cuối tháng 9, lại một năm nữa hoa quế toả hương khắp chốn, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng trở lại thành phố C, bắt đầu phụ giúp mọi người chuẩn bị những việc dành cho hôn lễ.



Nhưng thực tế thì Cố Phán chỉ việc đứng ngoài quan sát, vì đã có bà ngoại và mẹ lo ổn thoả hết rồi, họ bàn bạc từ ngày này qua ngày khác, từ khách sạn tổ chức tiệc cưới đến công ty tổ chức sự kiện, từ MC dẫn chương trình đến người chứng hôn, tất cả đều thông qua sự chọn lựa kỹ càng của hai người. Cô lén lút gặp mặt báo cáo với Trần Thiệu Thần: “Đâu cần phiền phức như thế, vậy sẽ khiến hai người vất vả lắm.”



Trần Thiệu Thần cười cười. “Họ đã đợi nhiều năm như vậy, em phải cho hai người phát huy sở thích chứ, hôn lễ của em phải hoàn hảo 100%, nếu không họ sẽ thấy tiếc nuối lắm.”



Cố Phán huơ tay nói với anh: “Thì ra kết hôn lại phiền phức như vậy.”



Trần Thiệu Thần vỗ vỗ mu bàn tay của cô, an ủi: “Cả đời người chỉ có một lần thôi, đây là giấc mơ của chúng ta, cũng là của bọn họ.”



Cố Phán cong khoé môi, dựa vào trong lồng ngực anh.



Trước hôn lễ nửa tháng, Cao Hi Hi mang theo áo cưới trở về.



Trong lòng mọi người rất chờ mong, Cố Phán thay áo cưới, là kiểu vai trần quyến rũ, đuôi xoè dài, xa hoa lộng lẫy, mang phong cách cổ điển mà lại cực kì tao nhã.



Tất cả mọi người có mặt trong phòng thử đồ, hai mắt của người nào người nấy đều toả sáng như hai cái đèn pha, nhìn Cố Phán không rời, nhất trí đều cảm thấy rất đẹp. Ngay cả bà nội Trần xưa nay tôn trọng lễ phục truyền thống cũng khen không ngớt lời. “Ai chà, giống y hệt như nàng công chúa trong truyện bước ra vậy.”



Cao Hi Hi sửa sang lại làn váy giúp cô. “Bà nội à, vậy là bà cũng nhân tiện khen Trần Thiệu Thần là hoàng tử luôn sao?”



“Con đó, phản ứng cũng nhanh nhẹn quá đấy.” Bà nội Trần vui vẻ, tươi cười hớn hở. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›   



Cố Phán không nói gì, chỉ cảm thấy ở eo có hơi chật một chút.



Cao Hi Hi cũng phát hiện ra. “Cần phải nới eo ra một chút, khoảng một tấc là ok. Gần đây cậu tăng cân sao? Không phải là có rồi đấy chứ?”



Cố Phán cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nhất định là do mấy ngày gần đây mình ăn hơi nhiều. Cô lo mấy ngày cử hành hôn lễ sẽ rất mệt nên mới ăn nhiều một chút để bồi bổ sức khoẻ trước.



Người nói vô tâm, người nge hữu ý.



‘Có...’



Từ Thần Hi và Cố Niệm căng thẳng nhìn Cố Phán, làm cho Cố Phán cũng luống cuống tay chân theo. Cố Niệm nhỏ giọng hỏi: “Tháng này bà dì đến thăm chưa?”



Cố Phán quẫn bách, huơ tay nói: “Hình như chậm gần 10 ngày rồi.” Nhưng việc này cũng đâu nói lên được điều gì, trước kia bà dì đến thăm cô cũng thất thường như vậy mà.



Cả người Từ Thần Hi cũng khẩn trương. “Hai đứa vẫn còn nhỏ, Phán Phán, lại đây ngồi đi, đừng đứng nữa.” Bà nhìn Cố Niệm: “Lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đã, xác định rồi tính tiếp.”



Cố Niệm gật đầu đồng ý, bà kéo tay của cô,  nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại không thốt ra lời được.



Hai mẹ cùng hộ tống cô đến bệnh viện, kết quả là cô mang thai thật, đã được 41 ngày rồi.
Cố Niệm mỉm cười.  d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ



Lễ đường được trang trí từ hơn một ngàn đoá hoa bách hợp, màu xanh lá và màu trắng lần lượt đan xen lẫn nhau, cực kì nổi bật. Khi người chứng hôn dùng giọng nói trang trọng hỏi: “Trần Thiệu Thần, anh có nguyện ý lấy cô gái này làm vợ hay không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, cũng sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận và vĩnh viễn ở bên cạnh nhau cho đến khi cái chết chia lìa?”



Trần Thiệu Thần vẫn luôn mỉm cười, anh nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, giơ tay lên, thành kính huơ tay làm động tác thủ ngữ để trả lời một cách chân thành từ trong tận đáy lòng mình: “Tôi nguyện ý!”



Giây phút đó, toàn bộ lễ đường đều yên lặng.



Chỉ có giọng nói của người chứng hôn xuyên qua micro truyền đến từng ngóc ngách trong lễ đường. “Cố Phán, cô có nguyện ý lấy chàng trai này làm chồng hay không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, cũng sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận và vĩnh viễn ở bên cạnh nhau cho đến khi cái chết chia lìa?”



Cố Phán cong cong đôi môi, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc, thành kính mà cảm động, những đầu ngón tay cô khẽ huơ thành động tác thủ ngữ đẹp mắt: “Tôi nguyện ý!”



Sau khi cô dâu chú rễ trao nhẫn cưới cho nhau xong, anh nhấc tấm sa mỏng che mặt cô lên, trân trọng hôn lên đôi môi cô, cuối cùng còn khẽ thì thầm bên tai cô: “Từ bây giờ, anh chính là giọng nói của em, em chỉ cần ra dấu, anh sẽ nói thay em.”



Thời gian như ngừng trôi. Cả sảnh đường im lặng bỗng chốc vỗ tay hoan hô vang dội như sấm rền.



Đây là một hôn lễ hạnh phúc động lòng người.



Khoảnh khắc đầy ý nghĩa, hạnh phúc đến không nói nên lời.



Tất cả mọi người đều tin rằng, hai người họ sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy, mãi mãi.



Hết chương 61



**********



Tác giả có lời muốn nói: Ngày cuối cùng của tháng năm, rốt cuộc cũng đã đặt dấu chấm kết hoàn mỹ cho câu chuyện này.



Tổng thể của truyện ‘Cố Phán Rực Rỡ’ này là một câu chuyện ấm áp. Cố Phán là một cô gái không hoàn mỹ, dĩ nhiên không nói chuyện được không có nghĩa là không hoàn mỹ. Cô ngây thơ, thiện lương, có lúc rất kiên cường, nhưng có lúc lại nhát gan sợ hãi. Khách quan mà nói, Trần Thiệu Thần quả thật là quá hoàn mỹ rồi, mọi thứ đều tốt, điều quan trọng là anh dành một trái tim toàn tâm toàn ý cho người mình yêu. Mặc dù đây chỉ là tiểu thuyết ngôn tình, nhưng ta tin rằng, trong cuộc sống nhất định vẫn còn tồn tại những chàng trai giống như Trần Thiệu Thần vậy.



Rất cảm ơn các bạn đọc giả đã theo dõi cậu chuyện này, nếu không có các nàng thì ta cũng không kiên trì được lâu như vậy, cho nên đọc giả và tác giả vẫn luôn luôn cùng tồn tại với nhau.



Không biết vì sao, sau khi kết thúc câu chuyện này, ta lại đặc biệt cảm thấy không nỡ, các nàng thì sao?



Lời editor muốn nói: Oà, kết thúc rồi, Mèo cũng rất không nỡ a~



Nói thật lòng thì câu chuyện giữa Cố Phán và Trần Thiệu Thần rất nhẹ nhàng, không hiểu vì sao một người nghiện ngược và SE như Mèo ban đầu lại nhận lấp hố truyện này nữa. Chắc có lẽ là vì yêu thích các tác phẩm của Dạ Mạn chăng? Vì Mèo cũng rất muốn biết kết cuộc mà tác giả dành cho con gái của Tống Hoài Thừa và Cố Niệm nữa mà, từ tò mò mà ra cả thôi. Hiha.



Chân thành cảm ơn tất cả các bạn đọc giả đã cùng đồng hành với Mèo trong suốt thời gian qua. Các bạn là niềm động lực to bự của Mèo đó:”> 



À, các chương sau là ngoại truyện về Diệp Tử Nhuy và Chu Nhuận Chi nhé. Chuyện tình của hai người họ đã phải trải qua đầy phong ba trắc trở, đúng gu Mèo thích luôn. Cũng hay không kém đâu à nha, Mèo sẽ nhanh chóng cho ra lò ngay thôi, các bạn đừng bỏ lỡ nhé!