Cố Phán Rực Rỡ
Chương 65 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Diệp Tử Nhuy cũng không biết phải giải thích mối quan hệ giữa cô và Chu Nhuận Chi với mẹ và anh như thế nào nữa. Nhưng tất cả mọi người đều đoán ra được. Nếu không, ai mà rảnh rỗi theo cô về quê, trăm bận ngàn vội lo lắng cho gia đình cô khi năm mới tết đến chứ?!
Mẹ Diệp cũng đã âm thầm hỏi Diệp Tử Nhuy: “Cậu Chu không về nhà đón Tết sao?”
Diệp Tử Nhuy ấp úng. “Anh ấy đến đây vì có việc, làm xong thì mới về.”
Mẹ Diệp cười cười, cuối năm tết đến rồi, còn việc gì mà bận nữa chứ.
Ba Diệp cuối cùng cũng biết chuyện mẹ Diệp bị bệnh. Nhiều năm qua, ông đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với vợ cũ, bà cũng không cần một đồng tiền trợ cấp nào của ông.
Nếu đã không có tình cảm, chi bằng dứt khoát hẳn, khỏi dây dưa làm gì cho phiền lòng nhau.
Ông vẫn luôn cảm thấy áy náy với bà, cho nên khi gặp Lý Nhiên, bọn họ cũng phải trải qua quá trình phân vân đầy sóng gió mới đi đến quyết định ở bên nhau. Mà ông cũng cảm thấy thiệt thòi cho Lý Nhiên về ý định không muốn sinh con thêm và hai đứa con riêng của mình.
Diệp Tiêu Uy về đến nhà, ba Diệp đang ngồi đọc sách trong phòng khách. “Về rồi à, dạo gần đây bận việc gì mà ngày nào cũng ra ngoài hết vậy?”
Diệp Tiêu Uy cởi áo khoác ra. “Có chút việc, ba, có gì ăn không? Con đói sắp chết rồi.”
Ba Diệp nhíu mày: “Chuyện gì mà phải bán cả xe thế?” Sắc mặt ông nghiêm nghị.
Diệp Tiêu Uy trả lời: “Gia đình của bạn con có việc, cần dùng tiền gấp.”
“Bạn nào? Cần tiền thì ba có thể cho mượn.” Ba Diệp nhìn anh.
“Không cần, tạm thời đã giải quyết được rồi.”
“Giải quyết được rồi?” Ba Diệp hỏi ngược lại: “Ung thư dạ dày có thể giải quyết dể dàng thế ư?”
Cả căn phòng yên tĩnh, căng thẳng dồn nén khiến người ta khó mà hít thở nổi.
Sắc mặt Diệp Tiêu Uy không chút thay đổi. “Ba biết rồi sao?”
“Nếu không phải hôm nay giáo sư Vương nói với ba chuyện này, chắc hai đứa vĩnh viễn cũng không muốn cho ba biết phải không?”
Diệp Tiêu Uy thở hắt ra một hơi: “Là thế này, ba cũng biết tính cách của mẹ thế nào mà, bà không muốn cho người không liên quan biết.”
Ba Diệp nghe xong cũng thở dốc theo. “Tiêu Uy, ngay cả con cũng oán trách ba sao? Em gái con viện lý do học đại học để bỏ nhà đi, bây giờ con cũng...”
Trong những cuộc tán gẫu lúc trước của hai mẹ con, mẹ Diệp thường hay cố tình hay vô ý thúc đẩy chuyện tình cảm giữa cô và Chu Nhuận Chi. Cho nên, thời gian sau này, cho dù cô đã quyết định xa anh, mỗi khi nhớ đến đều thấy cõi lòng đau xót.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa kết thúc năm hai đại học thì bạn thân của cô – Cố Phán đã chia tay với Trần Thiệu Thần. Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc nuối cho bọn họ. Cô và Đường Thanh muốn an ủi Cố Phán, nhưng Cố Phán đã dựng nên một bức tường kiên cố, nhốt chặt mình vào trong, khiến người khác không thể nhận ra được nỗi buồn của cô ấy.
Rõ ràng là yêu nhau nhiều như thế, cuối cùng vẫn vì tốt cho đối phương mà không thể không buông tay.
Sau lần đó, họ không hề nhắc đến những gì liên quan đến Trần Thiệu Thần trước mặt Cố Phán nữa, hai năm trôi qua trong bình lặng, quên hết tất cả, xem như chưa từng xảy ra những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc giữa hai người.
Cho đến khi một buổi đêm trước khi tốt nghiệp, bọn họ tâm sự với nhau, rốt cuộc cũng nhắc đến tên Trần Thiệu Thần. Sắc mặt Cố Phán khẽ thay đổi nhưng khoé môi vẫn cong lên thành một nụ cười.
Đường Thanh hỏi: “Cố Phán, tại sao khi đó cậu nhất quyết phải chia tay Trần sư huynh?”
Cố Phán viết lên giấy: “Mình sợ sẽ liên luỵ anh ấy.”
Rốt cuộc là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể dũng cảm quyết định như thế?
Học kì cuối cùng của năm tư đại học, mỗi người đều bận rộn không ngớt. Diệp Tử Nhuy chưa từng nghĩ tới một năm này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời sau này của cô.
Khi một cô bạn cùng lớp một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú, ba người Diệp Tử Nhuy, Cố Phán và Đường Thanh đều vui vẻ trêu ghẹo cô ấy, khi nào tổ chức hôn lễ nhớ phải mời bọn họ tham dự đấy.
Hôn nhân đã từng là chuyện xa vời với Diệp Tử Nhuy, có lúc cô còn cực liệt bài xích nó, nhưng bởi vì gặp anh mà thay đổi.
Nhưng... Vợ chưa cưới của Chu Nhuận Chi, đã trở về.
——— ——————
Ngoại truyện ngắn
Chuyện thường ngày của tiểu Huy.
Lúc tiểu Huy bắt đầu học nói, người lớn hai bên nội ngoại đều rất đau não, bởi vì Cố Phán không thể nói được nên khó mà phụ trách được việc này. Ai nấy cũng đều rất quan tâm đến vấn đề đó, ngoại trừ ba của tiểu Huy.
Mỗi ngày anh sẽ dạy cậu nhóc gọi ‘Mẹ’, những người khác cũng góp sức dạy dỗ. Không hề ngạc nhiên khi từ đầu tiên mà tiểu Huy gọi là ‘Mẹ’. Cố Phán hạnh phúc vô bờ bến, ôm cậu nhóc mập mạp trong ngực mà nước mắt chảy dài.
Trần Thiệu Thần đau lòng cho bà xã đại nhân, quay sang túm nhóc con lên dặn dò: “Tiểu Huy lớn nhanh nhé, sau này không được làm mẹ khóc nữa đâu đấy. Tiếp theo, gọi ‘Ba’ xem nào...” Tiểu Huy mở to mắt nhìn ba mình, nghiêng đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, kết quả là... “Mẹ... Mẹ...”
Hết chương 65