Cố Phán Rực Rỡ

Chương 67 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Từ nhỏ Diệp Tử Nhuy đã rất hiểu chuyện, cô độc lập mạnh mẽ, quyết sẽ không bi luỵ một người đàn ông mà trở nên yếu đuối, nhu nhược. Khi bảo vệ luận án thi lên thạc sỹ không thành, có lẽ tình yêu cũng sắp thất bại, cô liền suy tính cho tương lai sau này của mình.



Cố Phán và Đường Thanh cũng đã từng nói, thật ra thì nội tâm của Diệp Tử Nhuy quá mức bi quan, nhất là khi đối mặt với tình yêu.



Khi bọn họ tốt nghiệp thì Trần Thiệu Thần cũng quay trở về, rốt cuộc anh và Cố Phán vẫn trở về bên nhau, xua tan mây đen để thấy ánh mặt trời ấm áp. Diệp Tử Nhuy dời ra khỏi căn nhà nhỏ của Cố Phán, tự mình tìm phòng trọ.



Cố Phán đã khuyên mấy lần nhưng cô vẫn kiên trì: “Bây giờ Trần sư huynh đã trở về rồi, sao mình không biết xấu hổ mà làm kỳ đà cản mũi được chứ. Yên tâm đi, chủ nhà của mình là người rất tốt, phòng ở cũng sạch sẽ thoáng mát, chỉ là hơi cũ chút thôi.”



Cố Phán vẫn không yên lòng.



Đại khái tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Tử Nhuy sẽ ổn, cô vẫn luôn kiên cường như vậy, có chuyện gì có thể làm khó được cô chứ. Nhưng chỉ có một việc không ai có thể dự đoán được.



Phòng trọ mà Diệp Tử Nhuy thuê đột nhiên sụp đổ, mà lúc ấy, cô đang ở nhà.



Dùng bốn chữ ‘Cửu tử nhất sinh’ này để hình dung cũng không phải là nói quá.



Thời gian phẫu thuật khá dài, bác sĩ cũng nói với bọn họ là tay của Tử Nhuy bị nứt xương, gân tay tổn thương nghiêm trọng nên sẽ không thể linh hoạt được như trước kia.



Lúc Diệp Tử Nhuy tỉnh lại, mái tóc dài đã bị cạo đi, trên đầu cô có ghim 6 thanh kim loại để cố định, rất đau, nhưng cô lại cười nói: “Mau chụp cho mình bức ảnh làm kỉ niệm đi.”



Vành mắt Cố Phán ửng đỏ.



Diệp Tử Nhuy cười: “Mình chưa chết mà, mình vẫn ổn. Không phải đã nói đại nạn không chết ắc có hậu phúc đó sao?”



Qua ngày hôm sau, khi hay tin cô gặp chuyện không may, Chu Nhuận Chi đã vội vã chạy từ nơi công tác về. Lòng anh đau xót, thấy cả người cô quấn đầy băng, nhưng anh không có cách gì có thể giúp cô bớt đau.



Diệp Tử Nhuy vẫn giống như trước đây, nhưng anh cảm thấy cô bé ngốc nhà mình có gì đó đã thay đổi, cho dù cô đang cười với anh, nhưng nụ cười như đang che giấu một tầng ảm đạm ưu thương.



Cô biết sau này tay mình sẽ không thể vẽ tranh được nữa, nhưng vẻ mặt lại cực kì bình thản.



Chu Nhuận Chi nắm tay cô: “Chúng ta sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho em, nhất định tay em sẽ khôi phục lại y như trước đây thôi.”



Cô nhìn anh, ánh mắt sâu như biển, khoé miệng cô run run, từ từ rút tay về, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, năm ngón tay chậm rãi nhúc nhích: “Cho dù có trị khỏi thì cũng khó mà giống như trước đây được. Nhuận Chi...”
Anh tìm cô rất lâu, phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ. Một năm này, anh đều loanh quanh ở Thượng Hải tìm cô. Cô ẩn núp thật giỏi, không chừa lại cho anh chút manh mối nào. Cũng may, anh vẫn tìm được cô.



Anh đang chờ dưới lầu nhà cô, lại chờ thấy được một người đàn ông khác đưa cô về nhà. Người đàn ông đó anh tuấn trẻ tuổi, anh vừa thấy đã biết người đó có ý với cô.



Còn cô thì sao?



Chu Nhuận Chi ngồi trên xe hút mấy điếu thuốc rồi mới xuống xe, đứng trước cửa nhà cô, ngập ngừng hồi lâu mới giơ tay lên gõ cửa.



“Ai vậy?” Là giọng nói quen thuộc trong trí nhớ anh. Cô cảnh giác như vậy khiến anh không khỏi đau lòng.



Cách một cánh cửa, như cách cả thiên sơn vạn thuỷ.



“Ai vậy?” Diệp Tử Nhuy hỏi lại lần nữa.



“Nhuy Nhuy, là anh.” Chu Nhuận Chi trầm giọng lên tiếng.



Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc cửa cũng mở toang, ánh sáng bên trong nhà hắt ra ngoài hành lang mờ tối, chiếu sáng gương mặt quen thuộc của anh.



Anh đứng trước mặt cô, nhìn không chớp mắt. Một năm này, tóc cô đã mọc ra, nhưng cô không để tóc dài nữa, mà để một kiểu tóc ngắn ngang vai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp.



“Anh là người xa xứ, không có nhà để về, cô Diệp có thể thu nhận không?” Anh nhíu mày hỏi.



Chóp mũi Diệp Tử Nhuy chua xót. “Tại sao lại là anh? Sao anh lại tới đây?”



Anh cười: “Cô Diệp, xin chào...” Anh giơ tay ra. “Chu Nhuận Chi, 33 tuổi, người thành phố B, chưa cưới vẫn còn độc thân, cầu bao nuôi.”



Diệp Tử Nhuy bất giác cắn cắn môi, ứa nước mắt, cô né người sang một bên. “Mời vào.”



Anh tiến lên ôm chầm lấy cô. “Xin lỗi, là anh đến muộn.”



Đến muộn, càng thêm trân quý. Bởi vì chỉ có ở bên nhau, mới có thể làm bạn đến già.



Hết chương 67