Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 10 : Đụng Mặt Chủ Tịch

Ngày đăng: 15:21 30/04/20


Mặc cho cô cứ phản đối. Tô Hoan nắm tay cô kéo đi, định đi thì có một giọng nói cất lên



" Làm sao? Không phục muốn đem chuyện này đi mách với tổng giám đốc ư? ". Châu Mạn Đình bước từng gót giày đến chỗ họ



" Cô quá đáng! Chỉ vì một việc nhỏ nhoi như vậy mà lại phạt cậu ấy như thế. Bảo tất cả nhân viên ở đây, muốn gì cứ sai vặt cậu ấy. Cậu ấy cũng là con người không thể một lúc đáp ứng với tất cả việc mà các người đưa ra ". Tô Hoan tức tối nói một loạt ra



" Vậy thì đã sao? Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi là cấp trên còn cô ta là cấp dưới. Các cô lấy quyền gì mà đòi đi kiện và lấy lại công bằng cho mình? ". Cô ta hất cầm kiê ngạo nói



" Cô đừng nghĩ mình là cấp trên và được nâng đỡ như vậy thì phách lối ở đây! "



" Như thế thì sao nào? Tôi bây giờ lập tức có thể tổng cổ hai cô ra khỏi Cố thị ngay bây giờ! "



Cô ta hùng hổ lại còn phách lối nói, Tô Hoan tức giận định nói thêm thì cô ngăn lại



" Hoan Hoan được rồi mà "



Nếu như không phải vì công việc và sợ rằng liên lụy tới Tô Hoan thì cô ta nghĩ rằng cô sẽ nhịn nhục như vậy để cô ta một nước tiến tới ức hiếp cô ư?



Nhịn, phải nhịn. Cô đem tài liệu đi photo. Đi ngang qua, cô ta cố tình ngáng chân làm cô té. Tài liệu trên tay rơi rớt xuống đất



" Đi đứng kiểu gì không nhìn thấy đường kia à? Còn không mau lượm lại tất cả! "



Cô cắn môi. Tức giận nhưng phải nhịn. Vì công việc và Hoan Hoan, cô cũng nhất định không thể để mất công việc này được. Khó khăn lắm mới được tuyển vào. Làm không được bao nhiêu lại bị đuổi vả lại cũng không thể làm liên lụy tới Tô Hoan được



Cô ta nhếch môi cười: Dám đắc tội với tôi ư? Để tôi cho cô thấy, Châu Mạn Đình này là người không dễ đụng tới!



" Còn không mau lượm đi? "



Cô vươn tay lượm lại tất cả tài liệu bị rơi rớt trên mặt đất. Ả cười thỏa mãn



Trên gương mặt thoát chốc có tia độc ác. Cô lượm tờ giấy gần dưới chân cô ta. Cô ta cố tình đưa gót đạp lên mu bàn tay cô



Cô nhăn mặt vì đau. Thấy thế Tô Hoan tức giận nói: " Cô làm gì vậy mau bỏ chân ra! "



" Thật xin lỗi, tôi không để ý tay cô đang ở dưới chân tôi! ". Cô ta nhếch môi cười lạnh nói



Cô cố nhịn đau trong khi đó, cô ta không những bỏ đôi giày cao gót khỏi tay cô mà còn dùng lực đè xuống



" Cố thị bỏ tiền ra mướn các người về đây để làm việc chứ không phải là để các người ở đây tám chuyện ăn không ngồi rồi! ". Từ đằng sau phát ra tiếng nói của một người đàn ông



Là tổng giám đốc Đông!




..



Về phía cô, bác sĩ sau khi băng bó vết thương cho cô xong liền nói:



" Vết thương xử lý xong rồi, tôi ra ngoài trước đây, các cô cứ ở đây một lát cũng được! "



" Cảm ơn anh! "



" Không cần khách sáo! ". Anh ta cười một cái rồi ra ngoài



Anh ta không những đẹp trai mà còn tốt nữa. Tô Hoan thầm nghĩ



Nhìn thấy Tô Hoan vẫn còn nhìn bóng dáng của vị bác sĩ trẻ đó...mặc dù người ta đã đi khuất tầm mắt. Cô hắng giọng một cái, Tô Hoan nhất thời nhớ đến cô:



" Cậu còn đau nữa hay không? "



" Một chút mà thôi! " Không gọi cậu chắc là cậu đã mãi mê nhìn người ta nữa rồi!...nữ háo sắc



" Cô ta thật quá đáng mà. Không biết chủ tịch có giải quyết đòi lại công bằng cho cậu hay không? "



Anh ta sao?



Cô đang suy nghĩ về anh vừa nãy. Bỗng dưng từ bên ngoài có giọng nói người đàn ông vọng vào:



" Vết thương sao rồi? "



Vì cửa không đóng, Cố Duật Hành chỉ cần đi vào là xong. Nghe tiếng nói của anh cất lên bọn họ giật mình



" Chủ tịch! ". Tô Hoan không ngờ vì chuyện vừa nãy mà chủ tịch đã đích thân xuống giải quyết, thường thì chuyện này nên để tổng giám đốc Đông giải quyết là được. Chưa hết! Nhân viên bị thương, ngài ấy cũng đích thân xuống đây thăm hỏi...thật đúng là một vị chủ tịch tốt, không những đẹp trai, giàu có mà ngài ấy lại còn đối tốt như thế với nhân viên nữa. Thử hỏi xem ở khắp thành phố S này có ai được như ngài ấy?



" Cô có thể ra ngoài trước rồi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy! "



" Dạ... ". Tô Hoan nghĩ anh là người tốt nên chắc cũng không có ý gì đâu...cô ấy tin tưởng anh nên đã đồng ý ra ngoài để cô ở lại đây cùng anh



" Không cần đâu! Muốn nói gì anh cứ nói. Cậu ấy ở đây cũng không sao mà! " Đừng nên để cô ở một chỗ với tên đàn ông này chứ?... Hoan Hoan, xin cậu hãy cứu rỗi mình!



Cố Duật Hành quăng cho cô một cái liếc mắt, cô gái nhỏ vì bị dọa cho sợ nên im bặt



Lúc này thì Tô Hoan đã ra ngoài khi nào chẳng hay, chẳng những thế, cô ấy còn có " ý tốt " đóng cửa giùm cho bọn họ!