Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 36 : Châu Gia

Ngày đăng: 15:21 30/04/20


Lâm Tĩnh đi vòng qua ghế sofa sau đó ngồi vào lòng anh để anh ôm mình



" Sao không ngủ nữa? "



Cô khẽ gật đầu



" Chúng ta " làm việc " tận hai lần, mỗi lần ít nhất cũng khoảng được hơn một tiếng. Lí nào ngủ được mới ba tiếng đã dậy? Không mệt ư?! "



" Mệt chứ sao không! Nhưng nằm mãi không ngủ được đành dậy thôi " Cũng đều tại anh hại em như thế cả!



" Có phải không có anh ở cạnh nên ngủ không ngon giấc? "



" Em mới không như vậy! " Tự luyến!



" Hửm? Thật không "



Cố Duật Hành nói, anh cúi đầu vào hõm cổ cô mà hôn nhẹ lên một cái sau đó hơi thở nam tính của anh không ngừng thổi vào cổ cô khiến cô có chút nhột. Cái miệng nhỏ cong lên cười



" A ha đừng....nhột, dừng lại! "



Cố Duật Hành mặc cho cô cứ nói thế nào, anh cứ tiếp tục trêu chọc cô. Có chút rùng mình, bàn tay đặt trước ngực anh dùng sức đẩy anh ra



" Duật Hành dừng lại..."



Cố Duật Hành vẫn không buông tha, bàn tay rắn chắc ấy cứ giữ chặt lấy cô



" Đừng! "



Cố Duật Hành nhìn cô gái nhỏ đang ra sức kháng cự mình kia bỗng dưng cảm thấy bật cười. Thật sự là cô rất đáng yêu, anh hôn nhẹ lên môi cô một cái. Cô lúc này hờn dỗi



" Giận? "



" Em mới không! "



" Ngoan anh đùa một tí, đừng dỗi! "



Cố Duật Hành dỗ dành cô, còn yêu chiều hôn lên tóc cô một nụ hôn. Haiz...không biết từ khi nào mà Cố Duật Hành cao cao tại thượng kia lại trở thành Cố Sến Súa mất rồi...
" Cẩm Ni! "



Châu Mạn Đình chán ghét dùng chân đá mạnh vào bụng bà ta một cái khiến bà ta té ngã xuống ghế, tay còn ôm bụng



" Ah...đau quá. Ngôn Thịnh, con em...! "



Nghe vợ mình ôm bụng than đau. Châu Ngôn Thịnh tức tối quay sang nhìn Châu Mạn Đình



" Mày dám đá mẹ mày?! Mày có biết bà ấy đang mang thai hay không? Là em mày đó! "



" Mẹ? Hah nực cười thật...tôi chưa bao giờ nhận một người đàn bà điếm như thế làm mẹ cả! Hơn nữa đứa bé trong bụng bà ta là thứ nghiệt chủng, cũng nên giết nó không nên để nó sinh ra đời làm gì! "



" Cô...Ngôn Thịnh con em...! "



" Tao giết mày Châu Mạn Đình! "



Châu Ngôn Thịnh tức điên lao tới định đánh cô thì bị Châu Thiên đứng trước mặt bảo vệ, Châu Thiên đưa quyền đấm mạnh vào bụng ông ta khiến ông ta đau đến nỗi nằm xuống đất. Lúc này, cảnh sát vào nhà. Bọn họ là đến bắt Châu Ngôn Thịnh vào tù, Châu Thiên cười nhếch mép:



" Thù này!...là trả vốn lẫn lời cho mẹ tôi! "



Người thì đưa Châu Ngôn Thịnh vào tù người thì đưa bà Cẩm Ni đến bệnh viện. Cứ thế mà rời đi tất cả, chỉ còn lại một mình hai anh em Châu gia



" Anh...chúng ta giờ phải làm sao? "



"...chúng ta sẽ sang Mỹ sống với ông bà! "



" Anh, làm sao chúng ta có thể chứ! "



" Họ đã biết chuyện rồi. Chúng ta sẽ về đó sống cùng họ, chúng ta không thể ở lại Trung Quốc được sau khi mọi chuyện như thế này diễn ra...Mạn Đình, ca xin lỗi em. Đã lấy mất đi...! "



" Không sao. Cũng tại em mà ra cả thôi, làm liên lụy anh rồi. Xin lỗi! "



Châu Thiên khẽ cười xoa đầu Châu Mạn Đình



Mọi chuyện cứ thế do Châu Thiên sắp đặt, mọi thứ ở đây toàn bộ của Châu gia được Châu Thiên bán đi mọi thứ. Số tiền của mấy đồ dùng này được anh ta bán liền đem đến cô nhi viện làm từ thiện, số tiền ấy cũng không ít. Còn lại gia sản này, họ cùng nó bay sang Mỹ sống cùng ông bà của mình....