Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 10 : Tiết học thứ mười

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Muốn đích thân đưa tới cho cô á??



Nhìn chằm chằm mẫu tin nhắn vài giây, Chu Hạm Đạm khó tin nổi được thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi dậy trả lời:



[ Không cần phiền thầy như vậy... em tự mình đi lấy! ]



Thầy Lâm đáp lại: [ Có khác biệt gì sao?]



[ Cũng đều là lựa cái thời gian, chọn cái địa điểm ]



Chu Hạm Đạm loáng thoáng bị nói đến mơ hồ, hình như nghe có vẻ hợp lí... Cô gãi gãi thái dương, sợ chậm trễ một chút sẽ bị bạn học khác nửa đường nhảy ra đoạt mất, nên nhanh chóng quyết định: [ 10h sáng được không, tại cổng trường của chúng ta? Có thể chứ? ]



Thầy Lâm: [ Được ]



Sau cùng lại hỏi: [ Em không ngủ nướng à? ]



Đột nhiên bị hỏi một câu liên quan đến cuộc sống của mình, hai tai Chu Hạm Đạm bỗng nóng lên: [ À không, đồng hồ sinh học đã quen, em luôn thức dậy rất sớm ]



Thầy Lâm: [ Ừ, vậy mười giờ gặp ở ngoài cổng trường ]



[ Được! Em nhất định sẽ đến đúng giờ! ] Chu Hạm Đạm trả lời.



Kết thúc trò chuyện, Chu Hạm Đạm thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ ngắn gọn có mấy câu, nhưng cô lại căng thẳn đến mức nín thở tập trung suy nghĩ, sợ nói sai ở đâu sẽ làm thầy Lâm có ấn tượng xấu. Nhìn lại đoạn tin nhắn nhiều lần, Chu Hạm Đạm cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mới lưu luyến thoát khỏi khung chat.



Cô chống cằm, bất chợt cong khóe miệng.



Nói cách khác... Ngày nghỉ cũng có thể gặp thầy Lâm rồi?



Phát hiện chậm chạp này làm cho cô đặc biệt phấn khởi, Chu Hạm Đạm từ một tay nâng mặt đổi thành hai tay nâng mặt, hai má lại nóng lên, còn là đi gặp một mình, một nam một nữ, hai người! Chẳng phải rất giống một cuộc hẹn hò hay sao, thật sự là rất giống, quả thực giống vô cùng... Không dám nghĩ thêm nữa, cô chỉ cảm thấy cả đầu giống như muốn biến thành nồi áp suất vậy, vừa bốc khói vừa phát ra âm thanh hii ii hiii, bởi vì không khí hạnh phúc được bơm vào nhiều đến căng tràn.



Đúng rồi, ngày mai còn không phải mặc đồng phục.



Chu Hạm Đạm đột nhiên nghĩ đến,



Vậy phải mặc đồ gì đi gặp thầy Lâm đây?



Xem như chuẩn bị cho bản thân vào đêm trước cuộc hẹn, cần phải tỉ mỉ lựa chọn trang phục. Chu Hạm Đạm mở tủ quần áo ra, toàn bộ đồ đẹp đều lấy ra đặt trên giường, tỏ vẻ chuyên nghiệp mà phối hợp lại. Đảo lộn một lát, cô lại chìm vào mờ mịt, mỗi ngày chỉ toàn xoay quanh con số, từ vựng tiếng anh, thơ văn, nên cô không có mắt thời trang, cũng không có chút kinh nghiệm nào.



Dứt khoát lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm "trang phục nữ sinh thường mặc vào cuộc hẹn", phần lớn đáp án đều là áo liền váy thanh nhã. Xong đời, cái thứ đồ chơi này cô một cái cũng không có, từ lúc dậy thì đến giờ, cô không hiểu sao lại chống đối mặc váy, cảm giác tụi nó vừa khác lạ vừa phô trương, thấy rất quái dị, ba mẹ muốn mua cho cô cũng không chịu.



Hay là mặc đồng phục nhỉ.



Chu Hạm Đạm lại ngả xuống giường, thầy Lâm nhất định sẽ cảm thấy nữ sinh này thật kỳ quái, ngày nghỉ còn nghiêm chỉnh như vậy làm gì.



Lúc này chạy xuống phố mua cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể tìm cách thứ hai thôi.



***
Trong nháy mắt, mọi sự buồn khổ đều vụt thoát qua cửa lớn, chỉ còn lại vị kẹo ngọt ngào chảy ra trong tim. Chu Hạm Đạm nhớ đến thầy giáo đã tặng miễn phí vé xem kịch nói cho mình, như vậy thì bữa sáng này nên để mình mời lại, trong ba lô còn khoảng chừng trăm tệ, có lẽ đủ cho hai người ăn.



Theo như tính toán đó, Chu Hạm Đạm đề nghị: "Thầy Lâm, để em mời thầy ăn sáng đi, thầy đã tặng vé cho em rồi."



Lâm Uyên thầm nghĩ, cô nhóc này, còn chưa có kiếm được tiền mà đã tỏ vẻ "có qua có lại" lão luyện như vậy, không khỏi cong môi chối từ: "Không được, để tôi trả."



Anh khẽ than một tiếng: "Đề nghị trước chính là tôi, mà lại để em tính tiền, đi theo học trò hết ăn lại uống như thế này, chắc chắn không thể được."



Chu Hạm Đạm: "..."



Lâm Uyên còn nói: "Hoặc là để tôi mời, hoặc là không ăn, em thấy thế nào."



Ngoài mặt anh ôn hòa nhã nhặn như vậy mà có thể cố chấp ném ra đạo lý và điều kiện, làm Chu Hạm Đạm nhất thời không tìm ra lời nào để đáp lại, đành phải ngoài miệng đồng ý, trong tim nhớ kỹ.



Lâm Uyên thu mắt hỏi: "Em tới đây bằng cách nào, cưỡi xe sao?"



Chu Hạm Đạm nhỏ giọng nói: "Thuê xe đến đấy."



Lâm Uyên: "Ừm, thích ăn điểm tâm sáng ở đâu?"



Dường như đã trở thành hẹn hò thật, Chu Hạm Đạm có chút hoa mắt choáng váng, trì độn đáp: "... Tùy ý đi, ở đâu cũng được."



Lâm Uyên đáp: "Để tôi quyết định vậy."



Chu Hạm Đạm ngoan ngoãn gật đầu hai cái, niềm vui mãnh liệt khiến hai cái gật đầu này đặc biệt mạnh mẽ.



Hai người một đường đi về hướng cái xe kia.



Dọc đường Lâm Uyên cũng thầm thở ra một hơi, anh chưa bao giờ lén lút gặp gỡ trực tiếp nữ sinh vào ngày nghỉ, vì vậy cũng không biết nên xử lý phần xã giao này sao cho thích hợp.



Lo là quá lúng túng, cũng như quá lạnh nhạt, không ngờ cuối cùng lại rơi vào hầm băng.



May là lúc này, đã có dấu hiệu tan băng, anh mới hơi yên lòng.



Chu Hạm Đạm tất nhiên là không biết những thứ này, đang mang trái tim bất ổn đứng trước xe. Cô lại do dự rồi, tóm lại là ngồi ở ghế sau hay là ghế phó lái đây.



Tối hôm qua cô sao lại không nghĩ đến vấn đề này chứ.



Ngồi sau thì giống như coi giáo viên là tài xế, ngồi trước thì lại trông có vẻ thân thiết quá mức, sợ làm thầy Lâm suy nghĩ nhiều.



Thật là khó chọn... Ngón cái lặng lẽ xiết chặt vào lòng bàn tay, tim Chu Hạm Đạm xoắn xuýt đến cực điểm.



Cũng là lúc này, một cái bóng thon dài đi đến bên cạnh cô: "Em là một lần bị rắn cắn, xe cũng không dám đụng vào luôn này."



Anh tự tay mở cửa ghế phó lái, hất hất cái cằm, giọng điệu mang theo ý cười:



"Lên đi."