Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 16 : Tiết học thứ mười sáu

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Giữa trưa chủ nhật, Chu Hạm Đạm vừa định ngủ trưa, thì nhận được điện thoại của Tề Gia Giai.



Ở đầu dây kia cô ấy khổ sở van xin, van xin Chu Hạm Đạm đi cùng cô tới trường học thêm, cô ấy không dám một mình đối phó với giáo viên.



Một khắc này, Chu Hạm Đạm động tâm không thôi, nhưng cô sợ mình tùy tiện đi đến sẽ có vẻ đột ngột bất kính, lại vẽ vời thêm chuyện ra, đành phải khó xử từ chối:



"Thầy Lâm đâu có đáng sợ, hơn nữa thầy ấy cũng không bảo tớ đi mà, tớ cảm thấy mình giống như khách không mời mà đến..."



Ở đầu này Chu Hạm Đạm đang như một chú chó nhỏ đáng thương, cái đuôi vung vẫy nhanh đến mức sắp biến thành cánh, còn bên kia: "Cậu cũng có mấy cái đề khó cần hỏi thầy ấy mà phải không, cậu cũng đi đi mà, một mình tớ thế kia thật sự rất sợ đó... Xin cậu đấy! Chu Hạm Đạm!"



Chu Hạm Đạm nghe vậy nở nụ cười, bởi vì Tề Gia Giai vô tình nói đúng ý mà cô định dùng để viện cớ, cô xoa xoa mũi, tiếp tục giả vờ giả vịt nói: "Được rồi, tớ đi sửa soạn bài vở, gặp nhau ở cổng trường của chúng ta nha."



Vui vẻ phá tung cửa nhà, Chu Hạm Đạm như giẫm lên xe đạp mà chạy như bay ra khỏi gara.



Cô như một chú chim cổ đỏ bị giam giữ một trăm năm giờ mới được phóng sinh. Ngày nghỉ khỏi phải mặc đồng phục, cô mặc váy mới mua, bị gió tốc lên, thành một đóa hoa lớn màu trắng.



Lúc gặp nhau ở cổng trường, Tề Gia Giai cũng không có để ý đến sự khác thường của cô, bởi vì cô ấy xem việc mặc váy như là chuyện thường ngày, còn có bộ thần kinh thô trước sau như một của cô.



Hai chị em khoác tay nhau đi vào trong sân trường, ở sân bóng bên cạnh có nam sinh quay đầu lại nhìn thấy các cô, lấy hơi huýt sáo vài tiếng.



Hai người nhìn nhau, che miệng cười rộ lên.



Cửa phòng làm việc ở tầng bốn đang mở, Tề Gia Giai đi đến liếc mắt vào trong, quả nhiên, thầy Lâm đã đến, ngồi đọc sách ở phía sau bàn làm việc.



Cô đi vào trong, Chu Hạm Đạm đi sau lưng cô, có chút ngượng ngùng giấu người ra sau. Dù sao trước khi đến đây cô cũng không có bất cứ lời mời nào.



Lâm Uyên chú ý tới hai cô, úp ngược sách để lại lên bàn, đứng dậy: "Đến rồi à."



Tề Gia Giai cười ngây ngô: "Vâng ạ, thầy giáo."



Chu Hạm Đạm hít một hơi, vẫn phải đi ra, kêu một tiếng: "Thầy Lâm, chào buổi trưa."



Lâm Uyên nhíu mày một cái: "Sao tôi không nhớ là có hai người nhỉ?"



"Em kéo cô ấy đến để gia tăng dũng khí, " Tề Gia Giai le lưỡi: "Vừa hay Chu Hạm Đạm cũng có đề bài muốn hỏi đấy ạ."



Lâm Uyên gật đầu: "Được thôi, " anh chỉ chỉ một khoảng trống bên cạnh chỗ ngồi của giáo viên: "Các em mang hai cái ghế dựa tới đây."



Chốc lát sau, ba người vây quanh bàn mà ngồi.
Tề Gia Giai có lẽ đã ngủ, cũng có lẽ đang vùi đầu tận lực học, hồi lâu chưa đáp lại.



Chu Hạm Đạm vừa định trả lời Ngô Dạng, tin nhắn của thầy Lâm bỗng xuất hiện trong nhóm:



[ Cẩn thận một chút ]



[ Đừng để chủ nhiệm lớp các em tịch thu ]



Chu Hạm Đạm hiểu ý cười cười, [ Cám ơn thầy Lâm nhắc nhở ]



Đột nhiên, một tin nhắn nhảy ra, Chu Hạm Đạm bấm vào, lại là tin nhắn riêng của thầy Lâm:



[ Tự em mua sách? ]



Chu Hạm Đạm: [ Vâng, hôm nay đọc xong một đoạn ngắn kia liền muốn đọc toàn bộ ]



Thầy Lâm: [ Lãng phí tiền, lần tới muốn xem trực tiếp mượn của tôi này ]



Chu Hạm Đạm che miệng, cực kì thụ sủng nhược kinh, đồng thời lại có chút ngượng ngùng: [Nhưng em không cho là lãng phí nha, quyển sách này rất đáng cất giữ ]



Thầy Lâm đáp lại biểu cảm mỉm cười.



Chu Hạm Đạm cảm thấy anh hẳn là rất vui vẻ đó, có chút mừng thầm mà xoa xoa cằm, hỏi: [ Thầy giáo, có phải thầy đã từng dùng quyển sách này khích lệ rất nhiều học trò rồi không? ]



Thầy Lâm: [ Chưa, vừa mua không lâu ]



Chu Hạm Đạm: [ Em cảm thấy năm ba tụi em rất giống với chạy cự li dài như trong sách, càng về sau càng trở nên vất vả. Nếu muốn đạt được ước mong, thì nhất định phải vượt qua ]



Thầy Lâm: [ Nhưng khi chạy đến đích thì sẽ được tự do ]



Chu Hạm Đạm nhận được khích lệ lớn lao, nhịn không được truy hỏi: [ Thầy Lâm, thầy sẽ ở điểm cuối chờ chúng em sao? ]



Thầy Lâm: [ Tôi sẽ cùng các em chạy xong toàn bộ hành trình ]



----------------------------------------



Chú thích thứ [2] hơi dài và không liên quan tới nội dung nên mình đặt ở cuối.



[2] Lời thoại này là của Kiyose nói với Kakeru, ở trang 99 chương 4 trong sách xuất bản ở Việt Nam. Có điều, câu này được dịch từ bản raw, tức là dịch là bản dịch của sách xuất bản bên Trung (đây là tác phẩm văn học Nhật Bản) nên sẽ có sự khác biệt nho nhỏ so với lời thoại mà các bạn đọc trong sách Việt Nam xuất bản. Tuy nhiên mình đã đối chiếu cả hai rồi nhé, về nghĩa thì như nhau thôi.