Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 20 : Tiết học thứ hai mươi

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Khối mười hai kiểm tra tháng lần thứ hai, bài thi độ khó cực cao, giống như đợt không khí rét lạnh đến sớm hơn dự kiến đang xâm nhập vào toàn bộ dãy phòng học. Sau khi chấm dứt, sắc mặt mọi người đều nặng nề như bị đông cứng, Chu Hạm Đạm cùng Tề Gia Giai cùng nhau đi ra khỏi phòng thi, người phía sau bỏ hai tay vào túi đồng phục, rầu rĩ không nói.



Chu Hạm Đạm biết sự cố gắng của cô ấy chưa đủ để vượt qua cơn bão tuyết bất ngờ này, cũng không nói nhiều, yên tĩnh đi cùng cô.



Trở về lớp học, các học sinh đều đang sửa soạn cặp sách, có người một mình tiêu hóa buồn vui, có người tâm sự trò chuyện với nhau, nụ cười đắng chát.



Chủ nhiệm lớp vào phòng học dặn dò hai câu, rồi thả chim về tổ.



Đầu mùa đông buổi tối đến rất nhanh, trên đường về nhà, Tề Gia Giai hiếm khi không nói lời nào, sắc mặt còn ảm đạm hơn so với bầu trời đêm, Ngô Dạng lo cô ấy uất ức khó chịu, cùng Chu Hạm Đạm hộ tống cô về nhà.



Cậu không hề chung đường, nhưng vẫn cố ý đi cùng cô ấy.



Mưa bụi dày đặc, ba người cũng không cưỡi xe, che dù chậm rãi bước đi.



Đồng thời mở dù ra, Chu Hạm Đạm thử an ủi Tề Gia Giai hai câu, nhưng cô không giỏi ăn nói, lời lẽ cũng ngây ngô vụng về: "Cũng không phải chỉ một mình cậu khó, tất cả mọi người đều khó như nhau mà, đừng suy nghĩ quá nhiều."



Tề Gia Giai không để ý tới cô, vẫn thở dài.



Đèn đường u tối, bóng nước bị người đi đường đạp vỡ, Chu Hạm Đạm cũng không nói thêm gì nữa.



Tề Gia Giai đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Lúc hai người các cậu làm bài... Cũng thấy khó sao?"



"Khó!" Chu Hạm Đạm và Ngô Dạng cùng đồng thanh.



Tề Gia Giai cất giọng nghẹn ngào: "Vừa nhìn là biết đang lừa tớ..."



"Lừa cậu thì tớ thi không được hạng nhất." Ngô Dạng mở miệng nói ngay.



Tề Gia Giai hu hu lên án: "Cậu thật đáng ghét, cậu có biết lời thề độc của cậu là giấc mộng xa vời không thể chạm tới của tớ không —— "



Dứt lời, Ngô Dạng thế mà lại ngốc nghếch cười rộ lên.



"Này!" Tề Gia Giai biến thành khóc không thành tiếng vì phẫn nộ, quay đầu nện một chưởng vào bụng cậu ta.



Ngô Dạng cũng không tránh, ánh mắt trong vắt kiên định: "Thật sự khó, không lừa cậu."



Tề Gia Giai cong môi lên: "Hứ."



Chu Hạm Đạm ngầm hiểu cười theo một tiếng.



Ba người tiếp tục đi, đột nhiên, bóng một chiếc xe màu trắng vụt qua.



Nhưng nó cũng không đi xa, đi tới một đoạn đường rồi lại thả chậm tốc độ, dừng bên cạnh mép đường gần đó.



Tề Gia Giai chăm chú nhìn qua, chỉ chỉ đuôi xe: "Ô kìa! Đó có phải là xe của thầy Lâm không nhỉ."



Tim Chu Hạm Đạm như dây cung kéo căng, cũng đi tới nhìn sang, đèn ở phía sau nhấp nháy, làm nổi bật ký hiệu xe, đúng là xe của thầy Lâm.



Tề Gia Giai nói: "Thầy ấy nhận ra chúng ta?"




Cô như con đường sương mù mờ mịt phía trước, may mà bên cạnh còn có một luồng ánh sáng.



Đi đến ngã tư, đèn vàng lóe sáng, Lâm Uyên chậm rãi dừng lại.



Trong xe lại một lần nữa yên tĩnh, một phút đồng hồ chờ đợi trở nên dài đằng đẵng.



Anh liếc mắt nhìn cô gái bên phải, màu mắt cô nhàn nhạt, dịu dàng như nước, tựa như gió thổi trên mặt hồ. Lông mày cô nhu hòa bằng phẳng, toát ra loại cảm giác không hiểu rõ sự đời, hồn nhiên dễ chịu.



Ngón tay đặt trên tay lái khẽ gõ hai cái, Lâm Uyên đang nhớ tới một chuyện, không hề chần chừ nói với cô: "Em đói bụng không?"



Chu Hạm Đạm hoàn hồn: "A...? Không đói."



Lâm Uyên mỉm cười: "Em mở hộc tủ trước người ra đi."



Chu Hạm Đạm không hiểu rõ ý định: "Cái gì...?"



Lâm Uyên nhìn xem vẻ mặt ngây thơ của cô, cánh tay tự nhiên đưa tới, thay cô ấn xuống chỗ kia.



Cửa ngăn giữ đồ trước ghế phó lái lập tức bắn ra, Chu Hạm Đạm không tự chủ mà lui về sau vài ly (cm), Lâm Uyên theo dõi đèn đỏ, đồng thời hỏi: "Tôi nhớ có bỏ túi bánh quy trong đó, có không?"



Chu Hạm Đạm lúc này mới đưa mắt đến gần xác nhận, "Có."



Lâm Uyên: "Lấy ra."



Chu Hạm Đạm chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận lấy nó ra, cầm trong tay, ngẩn ngơ ngây ngốc, vẫn không nhúc nhích.



Lâm Uyên thấy cô hóa ngốc, không khỏi bật cười: "Ăn đi, không quá hạn đâu."



Chu Hạm Đạm thẹn đỏ mặt: "..." Cô không phải... để ý việc này...



Cô chậm chạp mở túi bánh bích quy đó ra, mùi hành tây thơm ngon xông vào mũi, Chu Hạm Đạm nâng lên, nghiêm túc đếm bánh quy bên trong, không khỏi nói ra: "Thầy giáo, ban nãy thầy nên lấy ra."



Lâm Uyên nhìn sang: "Sao thế."



Cô dùng đầu ngón tay vui vẻ gẩy gẩy bên trong túi bánh quy: "Bên trong có ba miếng nha, nếu Tề Gia Giai và Ngô Dạng còn ở đó thì tốt rồi, chúng em có thể một người một cái."



Tôi biết rõ, Lâm Uyên lập tức định đáp như vậy, nhưng một khắc sau, anh đã kịp thời ngăn cản âm thanh.



Trong lồng ngực nảy sinh một chút khác thường, Lâm Uyên chưa kịp lường trước.



Một túi bánh bích quy thôi mà, vì sao lại có thể vây hãm anh suốt cả đoạn đường, vì sao lại cần phải đợi cái hai vị học trò kia xuống xe?



Anh đột nhiên ngơ ngẩn, không rõ nguyên nhân cái tâm tư này.



Vệt mưa dày đặc trên cửa tan ra, vạn vật phía sau cũng không còn giống ban đầu, trở nên mơ hồ mà lạ lẫm.



Lâm Uyên nhếch môi mỏng, không hề chú ý đèn xanh đã sáng, cho đến khi dòng xe cộ sau lưng bất mãn bóp còi, cô gái ngồi bên cạnh kêu to nhắc nhở, anh mới như tỉnh ra từ trong mộng, bỏ qua tâm trạng khó hiểu, một lần nữa điều khiển xe lên đường.



-----------------------