Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 33 : Tiết học cuối cùng

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Túi quà màu xanh da trời kia, được Chu Hạm Đạm xách y nguyên về nhà.



Nó tựa món đồ trang trí nặng như chì, những ngôi sao giấy nhẹ tênh đã hóa thành cục đá, đem trái tim háo hức nhảy nhót của cô rơi trở lại vào hầm mộ xám xịt.



"Hôm nay ăn uống thế nào," mẹ vẻ mặt tươi cười chào đón: "Đã chân thành cảm tạ giáo viên chưa?"



Chu Hạm Đạm mạnh mẽ giương khóe miệng, cứng ngắc mà gật đầu hai cái, đi về phòng ngủ.



Chu Hạm Đạm thoát lực mà ngã người xuống giường, lặng yên không hơi thở mà nằm một lát, cô trở mình, cầm lấy điện thoại bên gối.



Giao diện tin nhắn, còn lưu lại đoạn tin nhắn chúc ngủ ngon của cô cùng thầy Lâm ngày hôm qua.



Trước chúc ngủ ngon, cô còn cả gan, cẩn thận từng li từng tí hỏi số điện thoại của anh, mà thầy Lâm không chút nghĩ ngợi liền nói cho cô.



Vì sao anh không tới?



Đột nhiên, một cỗ cảm xúc bội ước cùng không cam lòng kịch liệt dâng lên hung hăng nắm lấy tim cô, mạnh mẽ đau, khiến cho cô chấm vào ảnh đại diện trước mặt, bấm số điện thoại anh.



Bên kia rất nhanh truyền đến âm thanh.



Chu Hạm Đạm bối rối mà đưa di động ra xa, nhưng một giây sau, cô phát hiện đó là giọng nói đều đều của một người phụ nữ ——



"Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được."



Chu Hạm Đạm lập tức cúp máy, cô thậm chí muốn gửi tin nhắn chất vấn, Thầy giáo vì sao thầy không tới???



Cô vừa bị xối một đầu nước lạnh, toàn bộ đều là không vui.



Thế nhưng cô cũng biết, cô không đủ tư cách. Cô có tư cách gì mà cáu kỉnh vì anh nhỡ hẹn, cô là ai, cô thì tính là cái gì.



Học trò mà thôi.



Một học trò trong ngàn vạn người.



Nghĩ đến đó, một giọt nước mắt từ gương mặt Chu Hạm Đạm chảy xuống, nước mắt trong nháy mắt như bị mất phanh, càng ngày càng nhiều, cũng không kịp lau sạch.



Chu Hạm Đạm mơ màng thiếp đi.



Lúc tỉnh lại thì, đã là hơn mười giờ tối.



Chu Hạm Đạm hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy, cô lập tức sờ tới điện thoại bên người, trên màn hình, có thêm một mẩu thông báo tin nhắn.



Nhìn thấy tên người gửi thư phía sau, mũi cô thoáng chốc trở nên cay cay.



Thầy Lâm đấy.



[Trong nhà có chút chuyện, không đến tiệc Tạ sư được, xin lỗi]



Chu Hạm Đạm chỉ sợ chậm trễ mà trả lời: [Không sao! Thầy giáo thầy cứ lo việc của mình trước đi ạ, chờ thầy hết bận em lại tới quấy rầy thầy.]



Cô tưởng là anh còn có thể nói thêm gì đó, nhưng đoạn tin nhắn này như là quẳng vào biển rộng, không có hồi âm.



Ngày hôm sau, không có.



Ngày thứ ba, cũng không có.



...



Ròng rã một tuần, thầy Lâm rốt cuộc không hề liên lạc với cô, ảnh đại diện QQ cũng đã biến thành màu đen trắng không thay đổi. Dường như bốc hơi khỏi nhân gian.



Chu Hạm Đạm không thể khống chế mà suy nghĩ nhiều, thầy Lâm có phải đã dự cảm được cái gì không, dự cảm được cô đầu óc thất thường mà thổ lộ, vì vậy trốn tránh cô, dùng một loại phương thức chậm rãi ôn hòa để khéo léo từ chối cô, truyền đạt thái độ của mình.



Vài ngày sau đó, Chu Hạm Đạm càng buồn bực không vui, cô thật sự rất muốn, rất muốn đưa cái bình chứa những ngôi sao giấy kia ra ngoài.



Dù là thầy Lâm đối với cô không hề có hảo cảm, cô cũng muốn đích thân anh mở ra, tận mắt nhìn thấy, từng viên từng viên đó của mình, tấm lòng từ năm này sang tháng khác.



Mùa hè nóng bức như lò gạch, Chu Hạm Đạm rốt cuộc đã bị sự chờ đợi nhẫn nại giày vò đủ rồi.



Vì sao cô không chủ động liên lạc với thầy Lâm chứ.



Cô một lần nữa mở thông tin danh bạ, khẽ cắn môi, bấm dãy số của thầy Lâm.



Bip hai tiếng, đối phương tiếp nhận.



"Alo."



Tiếng đàn ông, tiếng của thầy Lâm, giống như đêm tối đột nhiên sáng bừng lên.



Chu Hạm Đạm kích động, sợ hãi, bối rối, vì thế toàn thân cũng bắt đầu run.



"Thầy Lâm..." Cánh môi cô run rẩy, toàn bộ tâm trạng hỗn loạn đều lẫn lộn trong giọng điệu bất ổn gọi danh xưng này.



Những ngày trước đây, cô ở trong giấc mộng tuyệt vọng đến cùng cực, cô cho là mình đã bị kéo vào bóng tối.



Tiếng của thầy Lâm lại vang lên một lần nữa: "Chu Hạm Đạm?"



Cô vội vàng đáp: "Là em."



Anh kêu ra tên của cô, gần như có thể làm cho cô rơi lệ, Chu Hạm Đạm xoa xoa hốc mắt nóng hổi, không biết nên nói đến cái gì, đầu óc xoay trăm chuyển nghìn, ra đến miệng chỉ thành một câu liên quan đến tình hình gần đây khách sáo hỏi thăm: "Gần nhất thầy vẫn tốt..."



"Alo?"



Trong lúc bất chợt, thầy Lâm dường như không nghe thấy cô nói chuyện.



Chu Hạm Đạm lại gọi một tiếng: "Thầy Lâm."



Thầy Lâm bên tai, có giọng điệu bất đắc dĩ mà lại mệt mỏi: "Bên chỗ tôi tín hiệu rất không tốt..."



"Thầy ở đâu?"



Những lời này vô thức lao tới.



Nhưng thầy Lâm không biết là không nghe rõ hay là không muốn trả lời, chỉ nói: "Nghe em nói chuyện đứt quãng, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi hãy nói, được không?"



Được.



Trái tim một lần nữa rơi xuống đáy động, cái chữ này như nghẹn ở cổ họng.



Chu Hạm Đạm há hốc mồm, liên tiếp thử nhiều lần, mới cưỡng ép đem nó phóng ra ngoài một cách thoải mái:



"Được."



Vừa đúng lúc lên tiếng, đối phương cắt đứt trò chuyện, không còn động tĩnh.



Thế giới ngoài cửa sổ tối xuống, xám xịt nặng nề mà sầm u, giống như đoạn mở đầu của trận mưa lớn.



***



Tháng tám, Lâm Uyên trở về thành phố.



Anh ở lại trong núi quá lâu, nhìn lại ngựa xe như nước, xa hoa truỵ lạc, chợt có vài phần cảm giác cách mấy đời.



Lần trúng gió thứ hai đột nhiên xuất hiện, đã triệt để đoạt lấy sinh mệnh của ba.



Bi thương ập đến, Lâm Uyên căn bản không rảnh bận tâm đến thứ khác.
Vào phòng bao, anh nỗ lực khắc chế, không làm cho tầm mắt của mình, quá mức trắng trợn mà đuổi theo cô.



Cô cao lớn hơn một chút rồi, mái đầu vốn là tóc mái ngang giờ đã thành rẽ hai bên, thứ nữ trang quý giá là mái tóc màu nâu phất phơ trên áo lông trắng tinh, đã có một chút hương vị của người phụ nữ dịu dàng.



Nghe cô nói đã có bạn trai, tim anh xám xịt trong khoảnh khắc. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, cũng ép buộc cho bản thân chấp nhận.



"Thầy Lâm." Chu Hạm Đạm gọi anh.



Lâm Uyên đi qua: "Sao thế."



Chu Hạm Đạm cắn cắn môi, giống như đang hạ quyết tâm: "Em có lời muốn nói với thầy."



Người đàn ông bên cạnh ngón tay vô thức hơi xiết lại: "Em nói đi."



Chu Hạm Đạm ánh mắt sáng rực: "Em ở thời điểm lớp mười hai đã thích..."



Cô dừng một chút: "Đã từng thích thầy."



Bây giờ vẫn thích anh, chưa bao giờ giảm đi, thời gian dài như thế, nhưng cô vẫn không dám nói ra.



Bởi vì trước đây không lâu ở trong phòng bao vì cứu vãn một tia tự tôn thảm thương mà đã nói dối, cô bất đắc dĩ lại gắn thêm một lời nói dối, một chữ "từng", đã trở thành sự ngụy trang tốt nhất, chỉ vì sợ tạo cho anh gánh nặng, sợ quấy rầy cuộc sống hiện tại của anh.



Cô không cách nào im miệng không nói từ đầu tới cuối, cho dù là cái chân tướng này, chỉ có một nửa, thậm chí một nửa cũng chưa tới, nhưng vẫn tốt hơn một chữ cũng không nói.



Cổ họng Chu Hạm Đạm gần như nghẹn ngào, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ khóe miệng, ra vẻ nhẹ nhàng cùng hoài niệm: "Bữa tiệc Tạ sư năm ngoái đó, cũng là muốn nói những lời này với thầy, đáng tiếc thầy lại không đến. Hôm nay có thể gặp lại thầy, có thể đem những lời khi đó nói ra, em dễ chịu hơn nhiều."



Lâm Uyên trầm mặc thật lâu, tay của anh nắm thành quyền, nhưng lại không dùng lực, dường như chỉ nắm được một mảnh hư vô.



Chưa đến một chặp sau, lại chậm chạp buông ra.



"Cảm ơn em, " Lâm Uyên mỉm cười, là thuần thục ôn nhu và thoả đáng: "Tôi cũng rất thích em..."



Giống như ngừng lại: "Người học sinh này."



Đạt được đáp án.



Rốt cuộc đã đạt được đáp án.



Chu Hạm Đạm mãnh liệt cúi đầu xuống, mãnh liệt rơi nước mắt.



Cô vuốt vuốt cái mũi, chỗ đó chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn ướt đẫm, sau đó khom người chào thật thấp, dùng sức lớn tiếng nói:



"Cảm ơn thầy!"



Chu Hạm Đạm quay đầu lại, rơi lệ như cuồng điên.



Hành lang KTV màu sắc sặc sỡ, nhét đầy hai bên phòng bao gầm gừ gào rú.



Mỗi một bước chân của cô đều như trũng xuống vũng bùn, đặc biệt khó khăn.



Xung quanh như vạn ống hoa đóng kín, mưa to tầm tã, sao cô chạy thế nào cũng không thoát ra được vậy.



Trái tim như bị một tia một luồng mạnh mẽ xé xuống, đau tận xương cốt như vậy.



Nhưng cô vẫn liều mạng mà tự an ủi mình ——



Thật tốt nhỉ, sao biết bao lâu, cô ngày đêm chờ đợi, chờ đợi chính tai nghe thấy câu trả lời của anh, cho dù là cự tuyệt, dù là kết cục chẳng hề trọn vẹn, không phải là mô hình như trong mộng đẹp của cô, cũng tốt hơn tràn đầy tiếc nuối cùng lo sợ, khó được bình an sống uổng suốt quãng đời còn lại.



Thật tốt nhỉ, rốt cuộc đã cho anh biết, anh ưu tú biết bao nhiêu, có một người tên là Chu Hạm Đạm nữ sinh năm ba, toàn tâm toàn ý cũng không cầu hồi đáp mà yêu mến anh, dù có thể làm tan vỡ toàn bộ mối quan hệ ôn hòa cùng anh, cũng không sợ tiêu hao sức lực mà lao đi không ngừng, chỉ vì đuổi theo bóng lưng của anh.



Đơn giản là cô cảm thấy, anh đáng giá.



Lâm Uyên đứng ở chỗ cũ, nhìn chăm chú lên bóng lưng của cô gái, rất lâu, rất lâu.



Lâu đến mức, người qua đường cũng kỳ quái đánh giá anh.



Lâu đến mức, như là đã quên phải đi như thế nào.



Khó mà xóa được đau nhức, đang lan tràn trong ngực anh.



Nhưng anh biết rõ, anh đã là quá khứ. Đoạn đường này mặc dù ngắn, mặc dù yên tĩnh, nhưng dẫn cô đi qua, lại đưa mắt nhìn cô rời đi, đã là vô cùng may mắn trong nhân gian.



Chỉ là, bình an suôn sẻ, tiền đồ như gấm.



Anh còn chưa kịp nói.



***



Kì nghỉ chấm dứt, Chu Hạm Đạm trở về Thượng Hải, tiếp tục đi học.



Lâm Uyên cũng trở về trường dạy học, bởi vì khiến thành tích khóa trên hiệu quả vượt trội, nên năm học này anh được bổ nhiệm làm chủ nhiệm lớp.



Lại vài năm về sau, đào mận đầy vườn, tên Lâm Uyên được quốc gia đặc cấp cho danh hiệu Nhà giáo ưu tú, phụ huynh đám học sinh chạy theo như vịt.



Dưới bậc thềm học trò nhắc đến anh, đều không ngoài ba chữ "thầy giáo tốt".



Nhưng mọi người cũng sẽ hiếu kỳ, vì sao một khóa nào đó lại có ý nghĩa trọng đại đối với anh như vậy, bởi vì anh trên tiết học thỉnh thoảng nhắc tới, anh thích nhất học trò ở khóa 15.



Các học sinh luôn vô thức cho rằng, số 15 trong miệng anh, là một niên khóa, một lớp, một đám người.



Nhưng người ngoài sẽ không biết, cũng chưa từng có người nào biết.



Lời vẫn chưa nói xong, đằng sau còn có một câu.



Một câu này, là ca khúc nhiễu lương [3], không tỏa ra khói lửa, là tuyết khó hòa tan, là lo lắng nhưng không thể quay đầu, là ở trên bục giảng đột nhiên ngẩn ngơ cùng lâm râm đau đớn, là điều anh chỉ có thể thầm nói ở đáy lòng, tại đây nảy sinh một gương mặt sáng ngời vô cùng khó quên:



"Tôi thích nhất học trò ở số 15, "



—— tên của cô ấy là Chu Hạm Đạm.



[3] Nhiễu lương: là phiên âm hán việt của từ 绕梁 Trong trường hợp này đại khái là ám chỉ bài hát để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên.



----------------------



Lời tác giả:



Mặc dù nó có khả năng  phải bị đánh lên nhãn hiệu BE,



Nhưng dừng ở đây, là kết cục tốt nhất trong lòng của tôi.



Không liên quan đến củi gạo dầu muối tương dấm trà, không dính chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, không có bất kỳ thế tục nào làm vẩn đục hương vị hài hòa.



Cô là hoa hồng nhỏ, anh là ánh trăng sáng, bọn họ ở trong tim của nhau, vĩnh viễn là dáng vẻ tốt nhẩt.



Cám ơn các bạn đến đọc văn.



Lời editor:



Để cho các bạn đau lòng một chút, ngày mai sẽ đăng nốt chương cuối.



Xem như là khổ trước vui sau vậy.



=))