Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 15 : Làm thêm

Ngày đăng: 14:53 30/04/20


Cố Tư Vũ tối ngày chỉ đến Hoành Lục làm việc, mà cô cũng chỉ quanh quẩn trong phòng. Với bản tính của cô thì chán muốn chết rồi! Vả lại mặc dù anh có nói trả tiền nợ cho cô nhưng cũng cô cũng chỉ cần có vậy. Làm người phụ nữ của anh thì cô cũng chẳng muốn được anh bao nuôi! Dẫu sao ở nhà vẫn còn có Tạ Lăng Thần, nó cần có tiền sinh hoạt.



Tạ Tranh nghĩ ngợi một hồi rốt cuộc cũng xách túi đi ra ngoài làm thêm. Nơi cô đến là chỗ tiệm bách hóa tổng hợp 24/24. Sau khi trình bày một lúc ông chủ mới đồng ý để cô làm việc ở quầy tính tiền. Trong lúc làm việc Tạ Tranh cực kì tập trung, mặc dù cũng hơi mệt nhưng bù lại cô cảm thấy nhẹ nhõm được một phần nào. Chẳng biết từ bao giờ mà trời cũng đã sập tối, khách vãn đi hết cô mới dám ngồi nghỉ ngơi.



Lấy trong túi áo ra một bịch bánh nhỏ ngồi ăn vội. Trong lúc vừa đưa bánh lên miệng ăn được vài miếng thì bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo hiệu có khách. Tạ Tranh nhanh chóng đứng dậy cúi đầu nói



"Xin chào quý khách" miếng bánh còn đang ăn dở trong miệng bỗng muốn phun ra ngoài.



Cố Tư Vũ mặt mài khó coi, sát khí hiện rõ trên gương mặt anh, đôi mắt như mũi dao đâm thẳng vào tim cô không chút thương xót.



Anh đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Tạ Tranh rồi cất giọng trầm thấp đầy khó chịu



"Tạ Tranh em cũng thật gan lớn nhỉ?"



Tạ Tranh lúc này mới đớ người cô hoàn hồn lập tức nuốt trọng miếng bánh xuống cổ họng. Sau đó mới khó khăn nhìn anh



"Anh...anh sao lại biết tôi ở đây?"



Hừ! Người con gái này thật chẳng thể nào ở yên một chỗ! Tưởng chừng như cô sẽ ngoan ngoãn đợi anh đi làm về nào ngờ khi anh vừa quay trở lại phòng thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nên liền lập tức sai người đi tìm, kết quả lại biết cô làm việc ở đây? Không lẽ Cố Tư Vũ anh không đủ khả năng lo cho cô hay sao?



Sự tức giận lên đến tốt độ, anh hung hăng kéo cô đi ra khỏi cửa tiệm. Cổ tay bị anh nắm chặt cứ ngỡ sắp lìa khỏi người Tạ Tranh! Cô đau đớn kêu thất thanh cố gắng giãy giụa



"Cố Tư Vũ anh làm cái gì vậy? Đau...mau thả tay tôi ra!



Bỏ ngoài tai lời rên rỉ, kêu gào của cô, anh vẫn lạnh lùng lôi cô đi. Đến nước này rồi, Tạ Tranh không chịu nổi nữa liền dùng hết sức vung mạnh tay anh ra sau đó quát lớn.
Cơ thể bất giác thấy ớn lạnh, khẽ run lên bần bật. Nhưng dẫu sao cô cũng không cam tâm



"Nhưng tôi không muốn suốt ngày phải ở trong căn phòng ngột ngạt đó! Tôi muốn đi làm, tôi muốn kiếm tiền lo cho Lăng Thần!".



Cố Tư Vũ trầm ngâm quan sát cô, anh đột nhiên hiểu lý do cô đưa ra. Sau một lúc mới bất giác lên tiếng.



"Chuyện Lăng Thần em không cần lo! Tôi sẽ thay em chăm sóc nó..."



"Không được! Tôi cũng không muốn giống như những người phụ nữ khác được anh bao nuôi...tôi không cần"



"Tạ Tranh! Em là người phụ nữ của tôi, em không giống với họ. Nhưng nếu em nhất quyết không muốn sống sung sướng thì được thôi tôi cho em một công việc! Đó là làm thư kí của tôi có được không?"



Thư kí? Tạ Tranh chưa hiểu rõ lắm nên liền hỏi lại



"Thư kí của anh?"



"Phải...dù sao Hoành Lục cũng không thiếu chỗ lại có rất nhiều việc. Em chỉ cần làm thư kí của tôi, ở bên cạnh tôi 24/24 vậy là được rồi chứ gì? Tôi vẫn sẽ trả lương cho em, mức lương tùy em quyết định! Như thế em có vừa lòng chưa hả?"



"Cố Tư Vũ anh có bệnh thần kinh à? Anh muốn tôi trở thành thư kí của anh sao?"



"Nếu em không chấp nhận thì chẳng sao cả! Nhưng tôi sẽ không để người phụ nữ của mình ra bên ngoài làm việc...em hiểu ý tôi mà đúng chứ?"



Hiểu cái đầu nhà anh! Tạ Tranh không biết đã mắng chửi anh bao nhiêu lần rồi. Ngoài mặt thì lạnh nhạt không để ý bên trong thì hận đến thấu xương, nếu có thể cô đã đem anh chém thành trăm mảnh! Bàn tay bất giác sờ lên trên cổ mình, sự ướt át nóng bỏng khi nãy vẫn còn lưu lại trên cổ cô sau đó tâm tình bỗng nhiên hơi trầm xuống.