Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ
Chương 24 : Cũng là con gái
Ngày đăng: 14:53 30/04/20
Kết thúc buổi tìm bạn đồng hành, mọi người đều chuẩn bị cho mình một cây đèn pin rồi cùng nhau đi theo chỉ dẫn vào rừng tìm cặp nhẫn. Tạ Tranh đi theo sau Cố Tư Vũ ban đầu cô không có cảm thấy lo lắng hay sợ hãi gì nhưng lúc cô đi vào sâu rồi mới phát hiện ra trong đây thật sự rất kinh dị.
Ngoài tiếng động vật trong rừng kêu rít lên còn có vài ba âm thanh xào xạc xung quanh, cơn gió lạnh lẽo cứ thổi dọc theo sống lưng cô tạo cảm giác ơn ớn. Tay gắt gao dữ chặt lấy cây đèn pin lâu lâu lại quay ra phía sau xem có gì không. Bước chân chậm chạp đạp lên những chiếc lá khô gây ra âm thanh vang vọng khắp dãy rừng. Mặt dù có ánh trăng le lói qua tán cây kèm theo chiếc đèn pin nhỏ nhưng phía trước mặt cô vẫn là một màn sương mỏng mờ ảo.
Gương mặt vốn bình tĩnh giờ trở nên căng thẳng hơn, đột nhiên cô nghe âm thanh ở đằng sau lưng mình theo bản năng cô rọi đèn pin lại thì chẳng thấy gì, thầm thở ra một hơi sau đó xoay người đi tiếp, nào ngờ vừa mới quay đầu lại Cố Tư Vũ đã đứng sừng sững ở trước mặt còn đưa đèn pin chiếu lên mặt trông cực kì đáng sợ. Tạ Tranh bị dọa cho nhảy dựng lên thất thanh kêu một tiếng
"Á..."
Cố Tư Vũ thấy vậy liền bật cười ngặt ngẽo không ngờ cô lại sợ ma đến vậy, từ lúc bước vào đây chẳng nói lấy một câu còn tưởng cô không cảm thấy sợ nào ngờ anh chỉ hù có chút xíu mà cô gần như hét khan cả cổ.
"Haha...Tạ Tranh em sợ ma vậy sao?"
"Đồ điên! Anh làm cái trò gì vậy hả? Xém chút nữa bị anh hù chết mất rồi..."
"Tôi chỉ thử xem em có phản ứng gì không! Nào ngờ cũng mạnh mẽ quá đấy chứ"
Tạ Tranh tức đến đỏ mặt, cô toan giơ chân lên đá anh một cái thì lại thấy sắc mặt anh hơi nghiêm lại, con ngươi dừng ở phía trước liền trầm thấp nói
"Cái kia là cái gì vậy?"
"Cố Tư Vũ anh thôi đi...còn muốn hù tôi nữa sao?" Tạ Tranh vừa bị anh chơi một vố nên liền cười khẩy đánh vai anh một cái
Nhưng hình như Cố Tư Vũ lại không hề cười cợt gì, gương mặt vẫn đăm chiêu nhìn ra phía sau lưng cô còn rọi đèn pin lại xem kĩ hơn
"Anh không có đùa...hình như là có cái gì đó!"
Tạ Tranh bắt đầu cảm thấy có điều gì lạ rồi! Cơ thể căng cứng run rẩy đến cả tay cũng không cầm chắc cái đèn trong tay, cả người dần từ từ xoay lại. Cô hoảng hốt hét toáng lên rồi nhảy lên người anh như phao cứu sinh, hai mắt nhắm chặt lại gắt gao ôm lấy Cố Tư Vũ
"Áaa...cái gì vậy! Cứu tôi với..."
Mặt mày anh căng cứng, hai tay ôm lấy Tạ Tranh đang đu trên người mình như gấu trúc ôm cây, mặc dù anh rất muốn cười nhưng cố gắng nhịn lại vỗ vỗ vào lưng cô trấn an
"Không sao...chỉ là hình nộm ma thôi mà! Chắc bọn họ muốn tăng thêm phần kinh dị!"
"Anh nói gì?"
Cố Tư Vũ từ tốn nhấn mạnh một lần nữa cho cô
"Anh nói là anh thực sự thích em mất rồi...Tạ Tranh!"
Hả?
Tạ Tranh gần như chết lặng, cô không ngờ rằng Cố Tư Vũ như vậy mà lại tỏ tình với cô! Có phải anh đang trêu chọc cô không? Nhưng tại sao trái tim của cô lại đập mạnh như vậy còn có cảm giác hạnh phúc?
Gương mặt xinh đẹp chợt ngơ ngác, cô nhìn anh không chớp mắt
"Cố Tư Vũ anh đừng có mà đùa giỡn như vậy!"
Đùa giỡn? Tình cảm của anh dành cho cô là thật chẳng hề có chút đùa giỡn mặc dù thường ngày anh rất thích trêu chọc cô nhưng hiện tại anh rất nghiêm túc.
Để chứng minh điều đó Cố Tư Vũ không ngần ngại hôn lên môi cô thêm một cái rồi nói
"Anh đang nghiêm túc...không có một chút gì là đùa giỡn cả"
Bị anh hôn bất ngờ Tạ Tranh lúc này mới cảm nhận được sự chân thành trong mắt anh! Cô hơi xấu hổ không dám nhìn anh thêm chút nào nữa
"Vậy em có đồng ý ở bên cạnh anh không?"
Tạ Tranh không biết nên làm gì chỉ đơn giản giờ đây cô cũng nhận ra được rằng bản thân mình từ lúc nào đã dựa dẫm vào anh mất rồi!
Khẽ gật đầu một cách ngần ngại Cố Tư Vũ mừng đến phát điên anh liền áp lên môi cô một lần nữa như khẳng định lại
"Cảm ơn em...Tạ Tranh"
Chẳng biết tự bao giờ cô đã thích Cố Tư Vũ có lẽ khi ấy trái tim cô thật sự đã vì anh mà rung động mất rồi!