Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 33 : Thành Đô

Ngày đăng: 14:53 30/04/20


Mùa đông cuối cùng cũng đã tới, dạo gần đây cô luôn dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Cố Tư Vũ. Tính tình của anh cũng dần trở nên ôn hoà hơn, cô và anh không còn cãi vã nhiều như trước nữa.



Cũng đã đến đông rồi, tâm trạng của Tạ Tranh càng trở nên lạnh buốt. Cô không biết ba mẹ mình đang sống như thế nào ở Thành Đô. Từ khi biết từng tích của họ, cô vẫn chưa thể xin phép Cố Tư Vũ ngày nghỉ để đến xem tình hình của họ ra sao. Cứ ngồi ngây ngốc nhìn ra phía cửa kính trong suốt.



Cố Tư Vũ tuy làm việc ở trong phòng nhưng từ khoảng cách của anh nhìn ra vẫn có thể quan sát được cô đang là gì. Tại sao nhìn vẻ mặt của cô có vẻ như đang suy tư điều gì đó?



Còn đang ngây ngốc thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Tạ Tranh nhìn lướt qua màn hình thấy hiện lên dòng chữ "Anh Nam Phong" cô liền bắt máy



"Em nghe"



"Tạ Tranh có chuyện xảy ra rồi...Tạ Lăng Thần đã bắt xe đến Thành Đô rồi"



"Sao?" Tạ Tranh đứng bật dậy la lê một tiếng.



"Hình như em ấy tìm được địa chỉ của bác trai bác gái nên đã đến tìm họ rồi"



Tạ Tranh dường như mất hết sự bình tĩnh cô gấp gáp nói



"Nhưng tại sao nó lại biết được?"



"Anh cũng không rõ nữa!"



"Bây giờ em sẽ lập tức đi tìm nó..."



"Bây giờ em đang ở đâu anh qua đón em...dù sao cũng nên để anh đi cùng cho toàn"



"Dạ được ạ! Em đang ở Hoành Lục" Nói đoạn Tạ Tranh liền cúp máy sau đó nhanh chóng thu dọn đồ chạy ra ngoài.



Cố Tư Vũ bên trong nghe loáng thoáng cô đang nói chuyện với ai đó vẻ mặt cực kì hốt hoảng nên liền đi ra xem thử nào ngờ đã thấy cô có ý định bỏ đi liền cản lại



"Em tính đi đâu?"



"Cố thiếu hôm nay cho tôi xin nghỉ phép một ngày có được không? Tôi đang có chuyện rất gấp"


"Chị?"



"Lăng Thần tại sao em lại tự ý một mình đến đây? Có biết chị lo lắng thế nào không hả?"



"Em xin lỗi chị...là do em quá nôn nóng muốn gặp ba mẹ"



"Tiểu Tranh...con cũng đến đây sao?"



"Ba mẹ...con đến đây để thăm hai người. Hai người có khoẻ không?"



Cả hai nhìn nhau lau đi giọt nước mắt khi nãy



"Ba mẹ vẫn khoẻ...các con sống tốt chứ?"



Tạ Lăng Thần không đợi Tạ Tranh lê tiếng liền đáp lại



"Tụi con vẫn sống tốt"



"Thế là được rồi" nói đoạn bà Vũ Hà mỉm cười hạnh phúc nhìn Tạ Tranh



"Ba mẹ...hai người trở về với tụi con đi! Đừng ở đây nữa" Tạ Tranh nức noẻ nói



Vừa nghe xong cả Tạ Chính Đồng và bà Vũ Hà đều nghiêm lại sau đó mạnh mẽ nói



"Không được, ba mẹ về chỉ thêm gây rắc rối cho tụi con thôi. Các con về đi"



Sao?



Còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa liền đóng sầm lại. Tạ Lăng Thần bên ngoài liền đập mạnh kêu lên



"Ba mẹ...mau mở cửa ra đi! Trở về với tụi con đi"



Tạ Tranh đứng im lặng trước cánh cửa đóng chặt. Cô hiểu rõ "rắc rối" mà mẹ cô nói là gì. Cô biết khoảng nợ của gia đình cô quá lớn cô không thể có được một số tiền lớn như vậy để mà giúp bà mẹ cô. Bản thân tư trách ngồi gục xuống đất ôm mặt khóc nức nở. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?