Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 37 : Người mới

Ngày đăng: 14:53 30/04/20


Cuối năm Hoành Lục bước vào thời kì huy hoàng nhất, các tụ điểm vui chơi đều đông kín người từ casino, sân gofl, quầy bar...còn chưa nói đến các bản hợp đồng hợp tác từ đối tác nước ngoài. Cố Tư Vũ gần như là bận tối mặt, mà ngay cả cô cũng chẳng thể nào rảnh rỗi nỗi.



Cả ngày ở công ty cùng anh, tuy nói là thư kia riêng nhưng anh vẫn không thể giấu được sự quan tâm chỉ mình cô có được, lâu dần các nhân viên trong Hoành Lục đều bắt đầu bàn tán. Có lần Tạ Tranh đi vệ sinh, bên ngoài có ba nhân viên nữ khác đang đứng tám chuyện với nhau. Nhà vệ sinh âm thanh vang rất to và rõ nên cô nghe được bên ngoài họ đang nói gì chủ yếu là đối xử đặc biệt của Cố Tư Vũ.



"Cô có cảm thấy Cố thiếu rất quan tâm Tạ Tranh không?"



"Còn phải hỏi, có lần tôi nhờ cô ấy photo giùm mấy bản cáo máy vậy mà Cố thiếu gọi cô ta đi dường như chẳng không muốn cô ta làm những công việc đó"



"Phải thôi...các cô thử nghĩ xem Tạ Tranh nhan sắc như thế nào. Trong cả Hoành Lục này cũng chưa chắc có ai ngang bằng được! Mà xưa nay Cố thiếu là người rất thích cây thơm, hoa đẹp muốn người nào thì người đó sẽ đi theo. Tôi thấy họ chắc chắn là có quan hệ gì không bình thường với nhau!"



"Đúng vậy! Nói về nhan sắc thì Tạ Tranh cô ta quả là không thử đùa được...nhưng vẫn còn một người có thể ngang bằng với cô ta! Hai cô quên mất Lạc Vũ Đình rồi à?"



"Tôi quên mất còn Lạc tiểu thư..."



Tạ Tranh ngồi trong không thể nào nghe nỗi nữa cô từ tốn bước ra, vừa thấy cô cả ba người như bị xịt keo cứng ngắc, sắc mặt vô cùng bất ngờ xen lẫn chút chột dạ



"Tạ Tranh...cô ở trong đó sao?"



"Ừm..." Tạ Tranh không hề có phản ứng gay gắt chỉ nhàn nhã rửa tay. Thái độ như vậy càng khiến cả ba người cả hơn cô. Cô ta đã nghe hết rồi sao? Hay là chưa nghe? Biểu hiện như vậy là nghe rồi hay chưa?



Dường như cả người có cùng một suy nghĩ nhưng rồi cũng tìm cách chuồn đi mất



"Chúng tôi phải làm việc rồi..."



Tạ Tranh nhìn bộ dạng xanh mặt của họ mà lắc đầu mấy cái. Cô đứng trước tấm gương lớn, khuôn mặt hiện lên nét phức tạp. Những lời vừa rồi cô đều nghe hết thảy chỉ là không muốn gây thêm phiền phức với họ mà thôi! Cô cũng thừa biết bản thân được Cố Tư Vũ cưng chiều như thế nào nên cũng chẳng thể trách. Nhiều khi ngay chính bản thân cô cũng vô cùng khó xử.



Từng lời khi nãy chạy ngang qua đầu cô rồi chợt dừng lại tại cái tên Lạc Vũ Đình? Tại sao cái tên này cô chưa từng nghe đến mà cũng chưa từng nghe anh nhắc về cô ấy? Theo như trình tự nói chuyện về vấn đề thân thiết và đối đãi đặc biệt thì chắc hẳn Lạc Vũ Đình phải có mối quan hệ với Cố Tư Vũ chăng?



Mà thôi! Tạ Tranh cũng không muốn suy nghĩ xa xôi. Trong khoảng thời gian không có cô thì với bản tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng chịu cô đơn kia thì anh tìm người phụ nữ khác cũng dễ hiểu thôi!



Gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu Tạ Tranh trở về trạng thái bình thường rồi quay trở lại làm việc.
Lúc anh mượn cuốn sách ấy rồi phát hiện ra, cô mới ngớ người hiểu ra mọi chuyện nhưng anh đã không thèm nói chuyện với cô nữa rồi. Phải mất một  ngày trời dỗ dành đi kè kè bên cạnh anh giải thích mọi chuyện khi đó anh mới chịu để ý đến cô.



Thái độ ấy lại một lần nữa hiện rõ lên y như 7 năm trước! Tạ Tranh thầm hít một hơi sau đó tiến gần đến chỗ anh lay lay cánh tay



"Anh giận rồi à?"



Không trả lời cô anh chỉ nhìn một lượt rồi muốn đi vào phòng làm việc. Tạ Tranh cuống quít ngăn cản kéo cánh tay anh lại



"Thôi được rồi...là em không nghĩ đến anh! Bây giờ mình đi ăn được chưa? Em đói lắm rồi...mau đi thôi"



Đôi môi mỏng của Cố Tư Vũ giờ mới chịu co giãn. Anh nhìn vẻ mặt nũng nịu của cô bất giác lén cười. Sau đó thuận tay giữ chặt eo cô một lần nữa kéo dính chặt với người anh không chút khe hở.



"Nhưng mà trước tiên em phải chịu phạt cái đã..."



"Ưm...ưm" Tạ Tranh còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cưỡng hôn.



Cơ thể hơi đẩy ra nhưng rồi lại nhắm mắt đáp lại anh. Dường như anh hôn rất dịu dàng, như con chuồn chuồn đạp nước. Hai tay chỉ vừa nắm chặt lại đột nhiên có một tiếng động phát ra giống y như tiếng rơi đồ.



Tạ Tranh theo phản xạ đẩy Cố Tư Vũ ra xa sau đó quay lại hướng âm thanh truyền đến. Cô trố mắt nhìn Đường Đường đang cúi người nhặt chiếc túi lên



"Haha...thật ngại quá, tôi để quên đồ...tôi không thấy gì hết. Cố thiếu tôi xin phép đi trước đây!"



Chưa đầy 5 giây đã thấy bóng dáng chạy chối chết của Đường Đường tựa như vừa mới gặp quỷ. Tạ Tranh xấu hổ ôm mặt lại rồi chán nản nhìn anh lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi!



"Anh tin cô ấy nói không thấy gì không?"



Đáp lại cô chỉ là một cái nhún vai tự nhiên!



Cảm giác y như vừa mới bị bắt quả tang, trái ngược với vẻ lúng túng của cô vẫn là bộ dạng thản nhiên điềm tĩnh như chưa từng có gì xảy ra của Cố Tư Vũ càng làm cô tức chết hơn. Cũng đúng anh thì có gì phải lo lắng bởi lẽ anh là Cố thiếu! Chẳng ai dám nói gì anh còn cô phải sống trong sự bàn tán và ánh mắt dị nghị của mọi người trong Hoành Lục kia kìa!