Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 5 : Ôn lại chuyện cũ

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


"Thật đáng ghét! Anh ta nghĩ mình có tiền thì hay lắm sao? Còn đưa mình chi phiếu?" Tạ Tranh hậm hực lẩm bẩm trong miệng thầm mắng Cố Tư Vũ



Đôi chân thanh mảnh đi bộ dài trên lề đường thì đột nhiên có một chiếc xe hơi đắt tiền chắn ngang cô. Còn muốn mở miệng chửi thì cổ họng liền nghẹn lại, Cố Tư Vũ lạnh lùng ngồi trong xe, dáng vẻ cao ngạo điềm tĩnh như trước



"Lên xe!"



Tạ Tranh chẳng hiểu là anh đang muốn làm gì nhưng người phụ nữ khi nãy đâu rồi?



Nhìn thấy cô cứ đơ cái mặt ra, anh cũng không còn kiên nhẫn nhấn giọng thêm



"Tôi bảo em lên xe!"



Lúc này Tạ Tranh mới giật mình, gương mặt liền lập tức nghiêm lại nói



"Sao tôi phải lên xe của anh? Đúng là phiền phức..." nói đoạn cô liền ung dung quay mặt sang chỗ khác hướng về phía trước mà đi



Cố Tư Vũ đương nhiên là vô cùng khó chịu thái độ của cô. Tạ Tranh là đang khinh thường anh sao?



Mở cửa xe dứt khoát sau đó liền tiến tới bế ngang người cô lên



"Nè anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra...đồ điên!" Tay chân quơ loạng muốn thoát, cô tuy là biết chút võ phòng vệ nhưng chẳng hiểu tại sao khi đối đầu với anh thì bản năng ấy lại biến mất không chút phản kháng



"Suỵt...em la lối cái gì tôi chỉ muốn nói chuyện với em!" Cố Tư Vũ nhét cô vào trong xe sau đó cố định hai tay cô lại nói



Tạ Tranh hung hăng chẳng chịu thua kém gì liền dùng răng cắn vào cánh tay anh một cái



Cố Tư Vũ không nghĩ rằng cô sẽ làm như vậy nên vô cùng bất ngờ không kịp phòng bị gì liền kêu lên một tiếng



"Em là chó sao?"



"Phải...nếu anh còn đụng vào người tôi thì tôi sẽ cắn chết anh!" Tạ Tranh không muốn tiếp tục day dưa với loại người này nữa nên liền xoay người muốn mở cửa xe đi nhưng anh đã nhanh tay hơn một bước cửa xe đã khóa!



"Anh..."



"Tạ Tranh! Em vẫn còn cứng đầu nhỉ? Chẳng thay đổi chút nào!"



Gương mặt xinh đẹp giờ đây tức giận đến ửng đỏ, cô nghiến răng nhìn anh đầy giận dữ



"Rốt cục là anh muốn cái gì? Cố Tư Vũ"



Vừa dứt câu lúc này Tạ Tranh mới hơi ngợ ra mình vừa lỡ lời nhìn sang vẻ mặt của anh lại thấy anh cười một cách vui vẻ



"Cuối cùng thì em cũng nhớ ra tôi rồi à?"



Do quá nóng giận mà mất đi kiềm chế giờ đây cô thật sự là muốn khâu cái miệng mình lại.



Cố Tư Vũ nhìn lên gương mặt cô, bàn tay anh không tự chủ được khẽ chạm vào gương mặt ấy, từng chút từng chút một nhớ lại người con gái anh từng yêu. Chợt trái tim như thắt lại, anh buông lỏng tay xuống rồi chuyển sang dáng vẻ ảm đạm như trước.



"Em hay đi làm những công việc như thế này sao?"



Tạ Tranh dường như đang cố kìm nén cảm xúc của mình, cô hít một hơi sâu giấu đi sự lúng túng của bản thân




Giọng nói nam tính đầy ma mị vang lên, gương mặt từ hoảng hốt chuyển sang lúng túng. Anh ta...?



Cố Tư Vũ hai tay ôm lấy thân thể Tạ Tranh vào trong môi hơi nhếch lên cúi đầu nhìn cô



Tạ Tranh cảm giác như có gì đó không đúng, vội vàng đứng thẳng dậy



"Cảm ơn...tôi không sao!"



"Em là sinh viên mới vào trường?" Cố Tư Vũ hỏi



"Dạ phải..."



"Em thích Lưu Khải nên mới tới đây?"



"Không phải" Tạ Tranh theo phản xạ bật ra một câu.



Lúc này Cố Tư Vũ gương mặt liền trở nên giãn ra anh nhìn chằm chằm vào cô sau đó tự nhiên giơ tay lên xoa đầu cô một cái



"Vậy tốt!"



Hả? Anh ấy là có ý gì đây? Vậy tốt?



Nói rồi Cố Tư Vũ thong dong lướt qua người cô đi một mạch để lại gương mặt vẫn còn chưa hết hoang mang của Tạ Tranh.



Sau trận bóng rổ đó, Hạ Quân Dao ngậm đắng nuốt cay! Cô vừa bị xô đẩy vừa không đưa được nước. Miệng thầm mắng mấy cô sinh viên kia! Nhưng trách sao được Lưu Khải quá ưu tú đi?



"Tạ Tranh? Cậu nói xem có phải là quá đáng không?"



Tạ Tranh mơ mơ màng màng đầu óc cứ quay cuồng nghĩ về gương mặt đẹp đẽ của Cố Tư Vũ sau đó là cái xoa đầu bất chợt của anh!



Tại sao anh ta lại xoa đầu cô? Còn nói tốt? Nhưng mà tại sao mình lại phải suy nghĩ về anh ta cơ chứ? Đúng là điên rồi.



Cùng lúc này Tạ Tranh cũng mất tự chủ nói lớn



"Quá đáng!"



Hạ Quân Dao gật đầu lia lịa sau đó nhảy bổ lên giường Tạ Tranh



"Tranh Tranh cậu xem vết trầy trên tay tớ nè...huhu tại đám người cuồng loạn đó đó! Sao tớ còn đi gặp Lưu Khải đây?"



Tạ Tranh hoàn hồn ngồi dậy vỗ về mấy cái



"Thôi không sao! Lúc khác sẽ có cơ hội thôi!"



Nhận được lời động viên của Tạ Tranh, cô liền ngưng làm nũng. Phải ha mình còn có nhiều cơ hội khác mà. Chỉ cần là Lưu Khải cô làm gì cũng được!



"Tranh Tranh cậu nói đúng! Tớ nhất định sẽ không bỏ cuộc." Gương mặt cực kì quyết tâm



Tạ Tranh thấy thế cũng không nhịn được cười. Đúng là con bé ngốc!