Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 26 :

Ngày đăng: 02:54 19/04/20


"Dùng thủ đoạn hèn hạ bắt được nhược điểm của người khác, lại dùng thứ này uy hiếp người khác vào công ty Tinh Quang của các người. Lâm Minh Linh đại tiểu thư, mấy năm qua, công ty của các người vẫn luôn vận hành như thế đúng không?" 



Trong căn phòng rộng lớn, Khúc Hi Chi ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ nhìn Lâm Minh Linh, vẻ mặt nghiêm túc. 



Lâm Minh Linh ưu nhã ngồi bắt chéo hai chân trên sofa, nét mặt tựa như cười mà không phải cười, "Thành công chỉ xem kết quả, không cần quá trình." 



"Được, coi như thủ đoạn của cô không có vấn đề. Cô giải thích lý do tại sao phải hao tâm tổn trí đưa Cố Hi Chi vào công ty Tinh Quang đi?" 



Lâm Minh Linh không để ý tới cô, chỉ mỉm cười, "Người khác có thể không biết tại sao tôi kéo cô ấy vào Tinh Quang, nhưng ngay cả cô cũng không biết lý do sao?" 



Khúc Hi Chi trầm mặc một lúc, thành khẩn nói, "Lâm Minh Linh, chuyện đã qua nhiều năm rồi. Tôi cũng đã xin lỗi rất nhiều, đồng thời cũng từng bồi thường rồi. Tại sao cô lại muốn quấy rầy cuộc sống của tôi?" 



Lâm Minh Linh thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên hơi lạnh nhạt, "Nếu cô nếm thử cảm giác của tôi, cô sẽ không còn vui mừng dễ dàng như vậy đâu?" 



Khúc Hi Chi không nói gì, im lặng một lúc mới nói, "Tiểu Cảnh đi tới ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, cô không nên động vào cô ấy." 



"Cô nói không động thì tôi liền không động sao? Cô cho rằng tôi thật sự vô dụng như vậy?" 



"Lâm Minh Linh, đụng tới điểm giới hạn của người khác thì bản thân cô cũng sẽ không có hậu quả tốt." 



"Nếu cô cảm thấy giới hạn của cô ở đấy..." Lâm Minh Linh bỗng nhiên cười quái dị, ánh mắt trở nên hơi âm trầm, "...vậy chúc mừng nhé, cô đã khiêu khích lên cơn giận dữ của tôi thành công rồi!" 



Khúc Hi Chi không hề thay đổi sắc mặt, giọng điệu ôn hòa, "Trên đời này không phải chỉ có mình cô biết tính toán, sẽ có người hưởng thụ cơn nóng giận của Lâm tiểu thư, nhưng tuyệt đối không phải tôi." Trực tiếp xoay người rời khỏi phòng của Lâm Minh Linh. 
Ánh mặt trời mọc lên ngoài cửa sổ, cách tấm rèm dày ở cửa sổ là một vùng tăm tối trong phòng ngủ. 



Cố Hi Chi tỉnh dậy vẫn ngồi đờ đẫn trên giường, phản ứng sinh lý của men rượu làm nàng đau đầu, nhưng hồi ức rối rắm tối qua khiến thần kinh nàng như muốn phát điên. 



Tối qua, Cố Hi Chi chưa từng nghĩ Lâm Minh Linh sẽ đối với mình như vậy. Tuy có vô số scandal và tin đồn, nhưng lòng cảnh giác của Cố Hi Chi chỉ đặt trên người đàn ông nắm quyền ở công ty mình. Một người phụ nữ dùng thủ đoạn với mình khiến nàng kinh sợ tránh xa đồng thời cảm thấy rất khủng khiếp. 



Không phải không nhớ nhưng ký ức tối qua rất vụn vặt. Nàng cũng biết nhờ Khúc Hi Chi phát hiện nên mình mới không gặp nguy hiểm, nhưng một số đoạn còn nằm rải rác không xác định được khiến nàng chẳng dám tìm cô hỏi han. 



Ngẫm lại chuyện hôm qua, Cố Hi Chi tự trách tính tùy hứng của mình. Nếu nàng nghe lời khuyên của Khúc Hi Chi thì chuyện này căn bản sẽ không phát sinh. Nếu nàng đề phòng Lâm Minh Linh nhiều một chút thì nàng sẽ không uống ly rượu kia. 



Nàng thật sự muốn đối mặt nói với Khúc Hi Chi gì đó, nhưng sau hai giờ Cố Hi Chi cũng chỉ ngồi trên giường ngẫm lại mà thôi. 



Loại mâu thuẫn này kéo dài cả ngày. Một ngày trôi qua, Cố Hi Chi đều ở trong phòng suy nghĩ vớ vẩn đến tối khiến nàng đau đầu với mọi chuyện đã xảy ra. 



Cố Hi Chi tắm xong chuẩn bị xem truyền hình thì chuông điện thoại vang lên. Người vốn hai mươi bốn giờ không tắt máy nhìn thấy điện báo thì lập tức cắt đứt, nhưng tiếng chuông vẫn reo vô tận khiến nàng nhức đầu muốn chết, còn có chút luống cuống nữa. Dường như tiềm thức điều khiển hành động, Cố Hi Chi ra khỏi phòng mình tới gõ cửa phòng Khúc Hi Chi. 



Thời điểm Cố Hi Chi gõ cửa cũng là lúc Khúc Hi Chi vừa tắm xong. Cô nghe thấy tiếng chuông, vừa lau tóc vừa mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng sau cánh của, Khúc Hi Chi vẫn có chút kinh ngạc. 



Lúc này Cố Hi Chi đúng là rất thẳng thắn, vừa trông thấy cô liền nói, "Lâm Minh Linh vẫn gọi điện cho tôi mãi. Tôi cảm thấy chị hiểu rõ cô ta hơn tôi, có thể nói cho tôi nên làm gì không?" 



Khúc Hi Chi lên tiếng, "Vào trước đi rồi nói sau."