Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 29 :
Ngày đăng: 02:54 19/04/20
Ánh đèn trong phòng rất yếu ớt, chỉ có âm thanh phát ra từ tivi. Khúc Hi Chi chạm nhẹ môi mình vào vành môi của nàng. Cảm giác thân thể nàng cứng đờ khiến cô chần chờ đôi lát, sau đó chậm rãi đưa lưỡi vào thăm dò.
Giữa răng và môi bị nhiễm làn hơi thở của nhau. Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi ở cự li rất gần. Nàng ban đầu đã bị gương mặt tuyệt đẹp kia mê hoặc đến ngây dại, nhưng nụ hôn của cô càng lúc càng sâu khiến lý trí u mê của nàng bỗng nhiên muốn lùi bước.
Thật ra cùng một người bạn làm chuyện này ở trên giường vào buổi tối là đã hết sức kỳ lạ rồi. Cái gì mà hy sinh vì nghệ thuật chứ, chả phải giống như đồng tính rồi hay sao?
"Không luyện, bây giờ tôi không muốn luyện nữa!" Càng nghĩ càng quái dị, Cố Hi Chi từ từ tách ra khỏi nụ hôn, đồng thời lui ra sau một chút.
Nếu lúc mới bắt đầu, Cố Hi Chi kiên quyết lảng tránh thì có lẽ Khúc Hi Chi sẽ từ bỏ ý niệm này. Nhưng khi vừa hôn nàng, cô thậm chí còn nếm được vị sữa bò nhàn nhạt trên đầu lưỡi. Còn có đôi môi mềm mại cùng cái lưỡi thẹn thùng của nàng. Mỗi một tấc, mỗi một điểm đều làm cô cảm thấy thích thú vô cùng.
Rõ ràng ban đầu cô chỉ lấy lý do tập diễn để hôn nàng, nhưng khi nụ hôn vừa đặt xuống thì cảm giác thích thú ấy khiến cô thay đổi quan điểm.
Quả thật, vào giờ phút này, nàng vẫn coi mình là bạn bè. Tuy cô không biết trong tiềm thức của nàng có hoài nghi về hành động đen tối vừa xảy ra hay không, nhưng nàng đã chấp nhận vứt bỏ nghi ngờ để tín nhiệm cô rồi, điều này cho thấy nàng không hề ghét cô. Mặc dù cô biết tự mình đa tình, nhưng tưởng bở cũng được, lừa gạt xâm chiếm cũng được, cảm giác khi hôn sung sướng đến vậy khiến cô không muốn cho qua.
"Một lần nữa thôi?" Khúc Hi Chi nỗ lực khuyên bảo.
Cố Hi Chi ngẩn người, lại lắc đầu, "Để khi khác được không?"
Khúc Hi Chi đặt hai tay lên hai vai giữ nàng lại, nhưng khi nhìn đôi mắt thuần túy của Cố Hi Chi, ánh mắt cô hơi lóe lên, lại chậm rãi đẩy nàng ra.
"Tất nhiên được" Khúc Hi Chi lịch sự mỉm cười, "Tôi hiểu ý cô."
Một diễn viên giỏi là người có hành động tự nhiên như mây trôi nước chảy để biểu đạt tâm tình của mình.
Đẩy nàng ra trong giây lát, vẻ mặt Khúc Hi Chi chợt thoáng qua rất nhiều biểu cảm, như là bị tổn thương. Dù cô đã nỗ lực giấu đi nhưng vẫn không lấp được sự buồn bã, thất vọng khi bị cự tuyệt.
Đối phương đã làm đến bước này mà lại giả ngu sẽ mất đi ý nghĩa. Khúc Hi Chi nhìn khuôn mặt ngượng ngùng hồng hào của nàng một lúc. Cô đỡ lấy hai vai nàng, dịu dàng mà kiên định hôn lên môi nàng.
Môi cùng môi ma sát, vuốt ve nhẹ nhàng. Không theo bất kỳ kịch bản nào mà hoàn toàn theo bản năng. Đầu lưỡi Khúc Hi Chi linh hoạt khéo léo quét qua răng môi, bắt lấy chiếc lưỡi nhẵn nhụi thơm vị sữa bò của nàng. Có liếm nhẹ, có nhiệt tình tấn công như lửa đốt. Nụ hôn lưỡi của cô xâm lược từng tấc không gian trong nàng, hầu như hoàn toàn không bỏ sót bất kỳ nơi nào. Ban đầu, Cố Hi Chi cũng không cảm thấy kỹ thuật hôn này có vấn đề gì, nhưng nụ hôn lại không ngừng thâm nhập, khiêu khích, dây dưa, truy đuổi khiến Cố Hi Chi cảm thấy rất xấu hổ. Trong tiềm thức của nàng có chút lui bước, chẳng hạn như khẽ lách ra khỏi đầu lưỡi đang quấn quanh nàng, chẳng hạn như cô muốn mở răng nàng ra thì nàng càng cắn chặt không cho phép quá tùy tiện.
Điều này hiển nhiên không có tác dụng gì lớn. Chỉ cần nàng hơi lui bước, Khúc Hi Chi sẽ gắt gao đuổi kịp. Cô tìm lưỡi nàng rồi linh hoạt quấn lấy, quấy nhiễu một hồi, bắt lấy rồi lại thả ra, còn nhẹ nhàng ấn chặt. Mỗi động tác của cô đều lay động thần kinh của nàng. Cuộc chiến giữa né tránh và truy đuổi càng ngày càng nảy lửa nóng rực. Rõ ràng lần trước cũng có hôn thử một lần, nhưng nụ hôn hôm nay lại hoàn toàn khác. Chiến đấu không ngừng, truy đuổi đến cùng, khiêu khích cực hạn khiến thân thể Cố Hi Chi mềm nhũn. Cảm giác này rất kỳ quái, nhưng cũng không làm nàng cảm thấy chán ghét.
Không chán ghét...
Cố Hi Chi không còn cảm thấy e lệ, mà là có chút xấu hổ.
Điều hòa thổi hơi lạnh lên chất vải khiến áo trở nên lạnh lẽo. Có lẽ đã qua rất lâu, Cố Hi Chi căn bản không còn nhớ rõ thời gian. Nàng chỉ biết có một ngọn lửa nồng cháy đang thiêu đốt chính mình. Nàng muốn rời khỏi nhưng đối phương không cho phép. Nàng muốn tiến tới, nhưng chuyện này vốn không đúng lắm. Sự dây dưa này đủ lâu để khiến Cố Hi Chi muốn nói cho cô biết: không thể dừng lại thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi chứ! Nhưng đầu lưỡi vừa định rút lui một ít thì Khúc Hi Chi đã cắn lấy môi nàng trừng phạt.
Lúc này, gặm cắn không mang đến đau đớn mà lại đem tới cảm giác tê dại. Cả người Cố Hi Chi như bị dòng điện ngàn von chạy qua, ý nghĩ "Đây là đang làm gì?" bao phủ lấy nàng.
Nhất định có gì đó không đúng, nhưng Cố Hi Chi ngoại trừ nhiệt tình vượt mức chịu đựng thì hoàn toàn chả nghĩ gì được nữa.
Đầu lưỡi của Khúc Hi Chi tìm lưỡi nàng dây dưa, truy đuổi. Mỗi lần nàng nghĩ cô định lùi bước từ bỏ nên không phòng bị thì lập tức bị quấn quanh trở lại. Đôi khi rõ ràng nàng cho rằng cô sẽ đuổi tới đây, nhưng chiến thuật cao siêu của cô lại đánh tới chỗ thất thủ khác. Không phải là nàng không muốn tránh, nhưng mà tránh không được. Liên tục thất bại khiến nàng bắt đầu buông xuôi, chẳng thèm chống cự, cũng không tránh né mà mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Thế nhưng tựa hồ như vậy vẫn không thể thỏa mãn cô. Nụ hôn rất có tính khiêu khích, nhưng lúc đuổi tới thổi bùng lửa nóng lên lại nhanh chóng rút đi mất. Làm thế hết lần này tới lần khác, tâm tình vốn bình tĩnh cũng bị cô trêu chọc cho nổi sóng trập trùng.
Công lực của đối phương quá cao cường, bản thân nàng căn bản không phải là đối thủ.
Lúc nàng có chút phân tâm liền bị cô kéo lại, sau đó cô dùng răng nhẹ cắn đôi môi nàng để trừng phạt. Cảm giác tê dại mãnh liệt men theo động tác của cô thẩm thấu mọi ý nghĩ của Cố Hi Chi, cảm giác này thật sự không giống từ trước tới giờ. Mỗi lần Khúc Hi Chi nhẹ nhàng ma sát đầu lưỡi qua lại rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ nào thì nàng đều cảm thấy có một luồng khí bỏng rát để lại chỗ đó. Luồng khí này tích lũy ở bụng dưới nhưng lại không tìm được lối ra khiến nàng khó chịu mở miệng.
"Đừng mà..." Cố Hi Chi cảm thấy nếu không từ chối sẽ phát sinh chuyện kỳ lạ khác mất. Nàng dốc hết toàn lực mới tìm khe hở để nói chuyện được, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại bị chính âm thanh kỳ dị của mình hù sợ hết hồn.