Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 34 :
Ngày đăng: 02:55 19/04/20
Ban tổ chức sắp xếp cho Cố Hi Chi đi thảm đỏ cùng một đồng nghiệp chung công ty. Sau khi đi xong, Cố Hi Chi đợi ở hậu trường, nhưng vừa mới ngồi xuống nàng liền phát hiện có chỗ nào đó là lạ.
Tuy Cố Hi Chi mặc lễ phục không tiện đem theo điện thoại, nhưng nàng đi đâu cũng phải mang điện thoại theo mới an tâm. Bây giờ nhìn hai tay trống trơn, Cố Hi Chi mới bừng tỉnh phát hiện cảm giác thiếu thốn bất an này.
Vẫn đang đợi trao giải, Cố Hi Chi cấp tốc mượn điện thoại gọi cho Hạt Hạt, kêu cô cùng vào phòng thay đồ tìm.
Làm mất điện thoại rất có thể sẽ mất đi sự nghiệp hiện có. Dĩ nhiên Hạt Hạt còn quýnh quáng hơn cả Cố Hi Chi. Cô tìm kỹ trong phòng thay đồ hết ba lần nhưng chẳng thấy đâu. Hạt Hạt đành phải lấy điện thoại ra gọi vào số của Cố Hi Chi.
Đầu bên kia reo rất lâu nhưng vẫn không có ai tiếp, nhưng sau khi nghe trả lời khiến Hạt Hạt hết hồn, "Chị nhỏ Lăng Tiêm?"
Cố Hi Chi nghe được cô xưng hô thì có chút sững sờ.
Giọng Lăng Tiêm rất bình tĩnh và thận trọng, "Cố tiểu thư làm mất điện thoại đúng không?!."
Hạt Hạt vừa gật đầu vừa trả lời, "Đúng đúng đúng, chị nhỏ Lăng Tiêm nhặt được hả?"
"Là Tiểu Khúc nhặt được đó!" Lăng Tiêm chậm rãi nói, "Tiểu Khúc được mời làm khách quý trao giải mười năm của Kim Khúc. Lúc nãy cậu ấy đi ngang qua phòng thay đồ thì nhặt được điện thoại của Cố tiểu thư, nhưng bây giờ Tiểu Khúc đang nói chuyện với tổng giám đốc Hàn, chi bằng chờ tiệc kết thúc rồi hãy tới lấy điện thoại ha!"
Hạt Hạt nói, "Được, sau khi kết thúc tôi sẽ đến lấy, cảm ơn Lăng tiểu thư."
"Thật xin lỗi! Tiểu Khúc vừa nói nhất định phải để Cố tiểu thư tự tới lấy."
Hạt Hạt không tiện nghe điện thoại lâu nên để chế độ loa ngoài, nên giờ khắc này tiếng Lăng Tiêm cũng xuất hiện bên tai Cố Hi Chi.
Thấy sắc mặt Cố Hi Chi trở nên đen lại, Hạt Hạt lập tức nói, "Tiểu Cảnh bận lắm, tôi đi lấy không được hả?"
"Thật ngại quá, Tiểu Khúc nói rồi, nhất định phải do Cố tiểu thư tự mình tới đây. Tôi không thể làm chủ được chuyện này đâu!"
"Muốn tôi nhận cũng được." Mặt Khúc Hi Chi không chút biểu cảm, nhưng giọng điệu lại làm Cố Hi Chi cảm thấy lạnh xương sống, "Chi bằng tối nay Cố tiểu thư phải hầu tôi?"
"Chị!" Cố Hi Chi vung tay muốn đánh Khúc Hi Chi, nhưng liền bị Khúc Hi Chi ngăn lại giữa không trung.
"Cố tiểu thư đừng quá kích động." Khúc Hi Chi nắm chặt cổ tay nàng, "Tôi chỉ muốn cùng Cố tiểu thư uống chút trà thôi! Em nghĩ gì mà lại muốn đánh tôi đây?"
Cố Hi Chi tránh thoát không được, đỏ mặt nhìn cô, "Khúc Hi Chi, chị cố ý."
"Cố tiểu thư nói cố ý thì là cố ý!" Khúc Hi Chi cười cười không để ý lắm rồi bỗng nhiên đè tay nàng xuống, tới gần bên tai nàng thì thào, "Ngày đó em khóc rất nhiều, có chút chuyện tôi lại quên suy nghĩ." Cô dừng một chút, càng nhỏ giọng hỏi, "Kỳ thực Cố tiểu thư thật sự sẽ có loại phản ứng đó với một kẻ đáng ghét sao?"
Khí thế cô bức người, Cố Hi Chi buộc lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch. Khúc Hi Chi nhìn thẳng mắt nàng, ánh nhìn sắc bén không để nàng lui bước.
Cố Hi Chi bình tĩnh mấy giây, sắc mặt hòa hoãn hơn một ít, "Khúc Hi Chi, ban đầu tôi coi chị là bạn. Tại sao chị nhất định phải ép tôi như thế?"
"Tôi muốn biết Cố tiểu thư có thật sự ghét tôi như đã nói không thôi?"
"Khúc Hi Chi!" Cố Hi Chi gằn từng chữ từng câu nói, "Chị giỏi như vậy nên cái gì cũng có thể làm được, nhưng tôi thì không. Tôi đã nói rất nhiều rồi, tôi rất hối hận, rốt cuộc chị muốn tôi phải làm sao hả!?"
Khúc Hi Chi đối diện nàng mấy giây, bỗng nhiên thả tay nàng ra, lùi về phía sau vài bước.
Rất lâu sau, cô không có nói câu nào, nhưng Cố Hi Chi căn bản cũng không dám nhìn cô.
Phòng thay đồ vang lên giọng thúc giục của Lăng Tiêm, Cố Hi Chi ngẩng đầu thì thấy Khúc Hi Chi nhìn nàng rất lâu rồi. Mặt nàng không hề có cảm xúc gì, sau đó xoay người rời đi.
P/s: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé!