Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 37 :
Ngày đăng: 02:55 19/04/20
Hôm sau, trên tầng hai mươi ba của công ty Hoa Ngô, bên ngoài phòng làm việc của Triệu Linh. Bà dì dọn vệ sinh thỉnh thoảng nghe được tiếng cười nói trong phòng của Triệu Linh cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Đã năm lần bà nghe được tiếng cười của Triệu Linh, nhưng suốt 5 năm qua, tổng số lần bà nghe thấy cô cười lớn như thế cũng không quá năm lần.
Trong phòng làm việc, Triệu Linh ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn sắc mặt rất khó coi của Khúc Hi Chi đang ở đối diện, "Vậy nên tối qua cô chạy tới nhà cô ấy thì lại bị đuổi ra hả?"
Khúc Hi Chi trầm mặt, cúi đầu, xem kịch bản, không thèm lên tiếng.
Triệu Linh nín cười nói, "Chẳng phải cô nói cô ấy chịu nghe cô thổ lộ rồi sao?" Cô dừng một chút rồi ra vẻ suy nghĩ, "Nếu cô ấy đã đồng ý để cô vào nhà, với tính cách của cô ấy thì không lý nào đuổi cô ra đâu?"
Khúc Hi Chi vẫn cúi đầu xem kịch bản, không thèm nói gì.
Triệu Linh ngồi thẳng lưng, gõ gõ xuống mặt bàn, "Nói đi, rốt cuộc là tại sao hả?!."
Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.
Triệu Linh giục, "Nói mau!"
Khúc Hi Chi, "... Tôi cũng không biết lúc tôi đuổi theo em ấy tự dưng lại có một cô bé khác lái xe dí theo phía sau đòi đưa bánh kem."
Triệu Linh rất có hứng thú, "Sao nữa?"
"... Tôi mới vào nhà nói với Tiểu Cảnh mấy câu thì cô bé đó liền gõ cửa."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó". Khúc Hi Chi gấp lại kịch bản, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Em ấy lập tức đẩy tôi ra, kêu tôi ăn bánh kem đi."
Thang máy đã mở cửa, Cố Hi Chi trực tiếp đi vào, không thèm để ý tới ánh mắt trầm tư của Khúc Hi Chi, bấm nút đóng thang máy lại.
Thang máy đưa Cố Hi Chi lên tầng cao nhất. Khi nàng vào phòng khách thì trong phòng đã có rất nhiều cô gái ở đó. Mấy cô gái này nhìn thấy Cố Hi Chi thì rất nhiệt tình gọi nàng, đồng thời nói chuyện rất xôm tụ. Bầu không khí này vốn vô cùng hài hòa, nhưng sau khi Khúc Hi Chi đến thì tình cảnh lập tức thay đổi.
"Khúc tiểu thư, váy của chị thật là đẹp, trong nước có bán sao?"
"Chị Tiểu Khúc, chị thích ăn gì, chút nữa em mua giúp chị."
"Chị Tiểu Khúc! Chị Tiểu Khúc..."
Đối mặt với mấy cô gái nhiệt tình này làm Khúc Hi Chi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hi Chi, thấy vẻ mặt của nàng thì lại vội vã tách mấy cô gái này ra, "Xin lỗi, gần đây cổ họng tôi hơi khó chịu, không tiện nói chuyện". Cô lập tức đi tới chỗ Cố Hi Chi.
Cô vốn tưởng nói vậy có thể thoát khỏi sự nhiệt tình đó nhưng không nghĩ tới...
"A? Cổ họng khó chịu hả? Em lấy thuốc dùm chị nha!"
"Chị Tiểu Khúc, em hay hát nên cổ họng thường đau nên lúc nào em cũng mang theo thuốc, để em đưa cho chị nhé!"
......
...
Khúc Hi Chi lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Hi Chi. Nàng lạnh lùng liếc cô một cái, không thèm dòm tới cảnh cô nói chuyện với người khác.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong bầu không khí quỷ dị. Tôn Đình Hữu cuối cùng cũng đến cùng một cô gái trông rất giống Cố Hi Chi.