Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 5 :

Ngày đăng: 02:54 19/04/20


Đi xe mệt nên Cố Hi Chi vừa tới khách sạn liền đi ngủ. Năm giờ sáng thứ hai, Hạt Hạt lái xe đưa Cố Hi Chi tới đoàn phim, vừa vào phòng hóa trang ngồi xuống, ngoài cửa đã vang lên tiếng giày cao gót cùng tiếng cười của phụ nữ. 



"Khúc tiểu thư, bình thường cô hay uống loại Collagen nào a? Da dẻ xem ra thật tốt" 



"Nếu các cô muốn, tôi sẽ bảo Lăng Tiêm tặng mỗi người một bộ" 



"Thật sao? Khúc tiểu thư, cô thật giống như lời đồn, tính tình thiệt là tốt" 



...... 



Cửa phòng hóa trang mở ra, Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi trong gương đang tiến vào phòng thay đồ, vẻ mặt khó coi khiến chuyên viên trang điểm không biết làm sao make up tiếp. Khúc Hi Chi vừa vào cửa, thấy Cố Hi Chi đang trang điểm, khẽ mỉm cười đi tới cạnh nàng chào hỏi, "Cố tiểu thư, sớm vậy!" 



Cố Hi Chi căn bản không trả lời, trực tiếp đứng dậy đi tới chỗ cách cô xa nhất ngồi. Chuyên viên trang điểm nhìn Khúc Hi Chi một lúc, thấy cô vẫn lịch sự mỉm cười, áy náy cười đáp trả rồi đuổi theo Cố Hi Chi. 



Trong suốt quá trình make up, hai người không hề nói thêm câu nào. Các diễn viên khác đẩy cửa đi ra, nhận thấy bầu không khí có chút quỷ dị cũng không dám đi vào nữa. Sau khi hóa trang xong, mọi người tụ tập cầm kịch bản than thở: Hai người phụ nữ, hơn nữa là hai đối thủ không đội trời chung, làm sao diễn được cảnh hôn nhau đây? 



Ngược lại, Lương Ưu Ưu không biết vở kịch này nên diễn thế nào, cô đến đây vì tình hữu nghị. Tuy Lương Ưu Ưu không có nhiều phân cảnh trong phim này, nhưng ngày đầu tiên có kịch vui để xem nên dù thế nào cô nhất định phải có mặt. 



Mặc dù Đạo diễn Khương Đồ là đàn ông, nhưng đa số cảnh quay trong tác phẩm lại tinh tế và duy mỹ hơn cả phụ nữ. Không chỉ vậy, ông luôn có thái độ làm việc rất nghiêm túc và cầu kỳ, tuyệt nhiên không giống các bộ phim sơ sài trên thị trường. Trong các tác phẩm trước của ông, không có bất kỳ cảnh hôn nào dùng qua kỹ xảo, càng không vì diễn viên "không chuyên nghiệp" mà bỏ qua cảnh hôn. 
"Lục Yêu tiên tử khéo nói đùa" Khúc Hi Chi trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt lúc đầu vố bình tĩnh dần nhấc lên một đoạn sóng lớn, "Vợ ta chết rồi..." 



"Hmmm..." Y theo kịch bản yêu cầu hắng giọng, Cố Hi Chi đi nhanh tới đầu thuyền nhìn hoa Bỉ Ngạn ven bờ, "Ngọc Bách quân, kỳ thực cảnh sắc ở Vong Xuyên này rất đẹp, chi bằng chúng ta nói một chút về chuyện vui của con gái Thiên đế ngày hôm qua đi?" 



Khúc Hi Chi trầm mặc, hoa tuyết rơi lả lướt đầy trời, bỗng nhiên tăng thêm vài phần cô quạnh. Cô vẫn lặng lẽ đứng đó nhìn nàng, tuy không nói lời nào, khiến người khác cảm nhận rõ được tâm tình đang dao động mãnh liệt. 



Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi trong giây phút này, bỗng nhiên liền có chút muốn phủ định quan điểm lúc trước của mình về diễn xuất của Khúc Hi Chi. 



Trong kịch bản, năm xưa, trước khi phi thăng, Lục Yêu và hoàng đế U Minh từng có một đoạn tình cảm. Sau khi Lục Yêu phi thăng lại không thể hóa giải kiếp số, hoàng đế U Minh vì giúp nàng phi thăng nên đã tự ý bóp méo số mệnh, tự thiêu thân bằng Thiên Hỏa, đến tận một ngàn năm sau mới có thể ký hồn với họa. Sau khi phi thăng, Lục Yêu hoàn toàn không nhận ra người này, càng không nhớ bất kỳ chuyện gì của kiếp trước. 



Vào giờ phút này, Ngọc Bách vừa vui mừng vừa thương xót, tuy được an ủi nhưng tiếc nuối vô vàn. Cảm xúc như vậy không phải chỉ dùng nét mặt liền có thể biểu đạt được, nhưng Khúc Hi Chi chỉ cần trầm mặc, ánh mắt khẽ biến hóa là có thể tạo nên một góc nhìn rất tinh tế. Trước mỗi câu thoại, Cố Hi Chi đều bắt mình phải diễn thật cẩn thận. Vào thời khắc này, nàng chợt nhớ mình đã ra mắt khá nhiều năm, đóng phim với vô số diễn viên, nhưng người khiến nàng có cảm giác thoải mái ngược lại cũng không nhiều. 



Tán thưởng là tán thưởng, nhìn Khúc Hi Chi tiến thêm một bước về phía mình, Cố Hi Chi đột nhiên nhận ra mình đang đóng phim. 



Nội dung phim yêu cầu Lục Yêu nói xong câu đó thì Ngọc Bách im lặng, sau đó Lục Yêu quay đầu nói dứt lời thoại rồi chuẩn bị bỏ đi. Ngọc Bách không cho phép nàng rời đi nên giữ nàng lại, rồi không kìm lòng được hôn nàng. Nhưng hiện tại Cố Hi Chi hoàn toàn để sót động tác quay đầu đi, quên luôn cảnh kế. Vì vậy Khúc Hi Chi tiến lên một bước nhắc nàng tiếp tục cảnh phim, nhưng Cố Hi Chi phát hiện mình vốn không thể làm được. Thấy Khúc Hi Chi tới gần, trong lòng Cố Hi Chi chỉ có một giọng nói...



_________________