Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 59 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


"Doãn Từ lại giành chiến thắng vinh dự." 



"Bộ phim nghệ thuật văn học đoạt giải xuất sắc, phá vỡ kỷ lục mười năm Kim Đỉnh." 



"Nghệ sĩ nhiều năm được đề cử lại thất bại." 



"Chúc phúc trên lễ trao giải, Hi Chi vốn là bạn tốt." 



...... 



... 



Trên các tờ báo giải trí, tin tức liên quan tới buổi lễ trao giải che ngợp cả bầu trời, lúc này trên mạng lại càng náo nhiệt hơn. 



Trên một diễn đàn nọ, chuyện trao giải nữ chính xuất sắc nhất trở thành trọng điểm: 



"Nghe nói tối qua trao giải nữ chính xuất sắc nhất rất gay cấn, kẻ tám lạng người nửa cân?" 



"Trời a a a a, bốn lần đề cử đều làm bia đỡ đạn, ngược tâm quá trời hà!" 



"Doãn Từ đóng phim ăn đứt Hi Chi, có gì mà không phục." 



"Có ai để ý lúc tiểu Khúc cầm danh sách nhìn mà mặt buồn buồn không? Chẳng lẽ có mình tôi thấy sao?" 



"Có dàn xếp hết đó, lần này Doãn Từ không hay bằng, Tiểu Cố đóng hay hơn nhiều mà." 



...... 



... 



Vô số lời đồn và bình luận lan truyền khắp giới giải trí tạo nên sóng gió. Sau khi đoạt giải, Doãn Từ được ca ngợi không ngớt, đèn hoa bay đến ngập trời. Tuy truyền thông cũng định phỏng vấn Cố Hi Chi, nhưng sau khi lễ trao giải kết thúc, giới báo chí không còn tìm nàng nữa. 



Sáng sớm, mặt trời chói chang, Cố Hi Chi rời giường đi làm điểm tâm. Nàng đến nhà bếp không bao lâu lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. 



Ra khỏi bếp mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, Cố Hi Chi nhanh chóng cong khóe môi, "Sớm vậy." 



Khúc Hi Chi đứng ngoài cửa nhưng tâm trạng không vô tư như nàng, "Tiểu Cảnh, em vẫn ổn chứ?" 



"Rất ổn." Dáng vẻ nàng khó hiểu, "Sao vậy?" 



"Em không nghe điện thoại của tôi, tối qua cũng không mở cửa cho tôi." Cô dừng một chút, "Là vì chuyện giải thưởng sao?" 



"Không" Ngữ khí nàng hời hợt, "Tối qua tôi không có ở nhà." 



Khúc Hi Chi liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái của nàng, lặng lẽ nói, "Hừm, chuyện tối qua..." 



"Chuyện tối qua đã qua rồi, tôi không để ý nhiều, chị cũng đừng nói tới nữa." Cố Hi Chi mở cửa ra, "Chị vào ăn sáng luôn không?" 



Khúc Hi Chi chần chờ chốc lát rồi gật đầu. 



Trong bếp đang để lửa mở, Cố Hi Chi vừa đóng cửa lại lập tức chạy vào nấu ăn. Khúc Hi Chi thả túi xách xuống, chầm chậm tới cửa phòng bếp, thấy nàng đeo tạp dề vật lộn với mớ khói dầu bên trong. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. 



Chốc lát chuông điện thoại reo lên, Cố Hi Chi vội tắt bếp rồi vào phòng khách nghe điện thoại. 



"Alo, Cố Hi Chi nghe." 



"Cố tiểu thư." Đầu bên kia điện thoại là giọng nam, "Công ty của cô muốn đổi Đại Ngôn khỏi hoạt động lần này, nhưng chúng tôi ký hợp đồng với Đại Ngôn đến ba năm lận. Công ty của cô bội ước phải bồi thường trách nhiệm. Cô có thể khuyên lãnh đạo công ty cô xem xét lại được không?" 



"Xin lỗi." Giọng điệu của Cố Hi Chi nghe rất nặng nề, "Những việc công ty quyết định, tôi không có cách nào thay đổi. Tôi rất tiếc khi các anh chịu tổn thất, nếu có cơ hội, hi vọng lần sau có thể hợp tác." Tắt điện thoại. 




Đường Dư đã đi lướt qua cô mất rồi. 



Từ bãi đậu xe đến phòng chờ sân bay cách một đoạn rất dài. Cố Hi Chi đang đi thì cảm thấy hình như mình bỏ quên gì đó, liền dừng bước, chậm rãi xoay đầu. 



Thấy nàng quay đầu, Đường Dư tiến lên vài bước đứng trước mặt nàng, "Tôi biết bây giờ em không muốn gặp tôi, nhưng tôi nghĩ tôi có thể đánh bại Khúc Hi Chi nếu giành được cơ hội một cách bình đẳng." 



Cố Hi Chi sững sờ, nhanh chóng lên tiếng, "Anh hiểu lầm rồi, tôi và Khúc Hi Chi..." 



"Lúc trước là tôi chậm hơn cô ấy một bước, hi vọng bây giờ không muộn." Đường Dư đánh gãy nàng, "Tôi muốn dẫn em đi gặp một người." 



Cố Hi Chi đang chần chờ, nhưng Lương Ưu Ưu lại đuổi theo la làng, "Tiểu Cảnh, tôi có lời muốn nói với cậu, cậu tới đây chút đi." 



Cố Hi Chi xa xa nhìn cô, "Ưu Ưu, có việc gì thì nói ở đây được rồi." 



Lương Ưu Ưu liếc nhìn Đường Dư, lại trừng nàng, "Cậu bị ngu à? Tôi muốn nói riêng với cậu kìa." 



Đường Dư nhìn Lương Ưu Ưu, sau đó nhìn Cố Hi Chi, "Tôi ở trong chờ em." 



Cố Hi Chi gật đầu, thấy anh ta đi xa mới quay lại nhìn Lương Ưu Ưu, "Rốt cuộc là sao?" 



Lương Ưu Ưu tức giận liếc nàng một cái, lại lôi tay nàng về phía sau mấy bước, đến cạnh một chiếc xe thể thao đậu gần đó. 



Cố Hi Chi nhìn xe thể thao, rồi lại nhìn cô. Nàng đang định hỏi ra sao thì người trong xe đi xuống khiến nàng lập tức lùi về sau. 



"Đừng đi, nói chuyện cho rõ đi, tôi cho cậu không gian." Lương Ưu Ưu trừng Cố Hi Chi, đe dọa làm nàng đứng yên tại chỗ, sau đó chầm chậm buông tay rời đi. 



Tiếng bước chân đi xa, Cố Hi Chi nhìn bộ đồ rực rỡ trên người Khúc Hi Chi, dừng một lúc mới nói, "Tôi đưa chìa khóa xe thể thao của chị cho Hạt Hạt rồi, cậu ấy sẽ trả lại chị. Còn những thứ khác chị tặng tôi, giá trị cũng không lớn lắm, tôi cũng không muốn làm chị khó xử. Nhưng chiếc nhẫn kia tôi cũng đưa cho Hạt Hạt rồi, trở về cậu ấy sẽ đưa chị." 



Khúc Hi Chi trầm mặc chốc lát mới lên tiếng, "Có nhớ lúc quay "Vong Xuyên" tôi có ký tên cho cháu gái của em không, lúc đó em đã đồng ý làm cho tôi ba điều kiện?" 



Sự tình có chút xa xôi, nhưng Cố Hi Chi vẫn nhớ, "Ừ." 



"Lúc đó tôi chỉ nói hai điều kiện, nếu em còn tuân thủ lời hứa, tôi hi vọng em đừng trả nhẫn lại cho tôi." Ngữ khí chăm chú, "Tùy em xử lý thế nào cũng được, đừng trả lại cho tôi." 



"Thế nhưng..." 



"Điều kiện này đâu có khó khăn gì, không phải sao?" 



Cố Hi Chi nghĩ hồi lâu mới gật đầu, "Được, tôi đáp ứng chị." 



"Ừ." Cô nhìn hành lý trong tay nàng, "Đi đâu vậy? Khi nào trở về?" 



"Không biết nữa, thích đi đâu thì đi đó thôi" Nàng nhìn đồng hồ trên tay, "Tôi phải đi rồi." 



"Ồ." Cô suy nghĩ một chút còn nói, "Kỳ thực... Chuyện giữa chúng ta... Thật sự không có khả năng nữa sao?" 



"Điều nên nói tôi đều nói rồi." Nàng giữ vững lý trí, "Chăm sóc bản thân thật tốt, chị ưu tú như vậy, nhất định chẳng mấy chốc chị sẽ gặp được một người đáng để yêu." 



"... Như vậy thì..." Cô chậm rãi gật đầu, "Chúc em có một kỳ nghỉ vui vẻ." 



"Cảm ơn." Nàng miễn cưỡng cong khóe môi, "Tạm biệt." 



"Tạm biệt." 



Ánh nắng buổi sáng nhàn nhạt mà không quá nóng bức, Khúc Hi Chi nhìn đôi giày cao gót đang giẫm trên chiếc bóng đen, bỗng nhiên cất lời, "Tiểu Cảnh." 



Cố Hi Chi chậm rãi xoay đầu lại.