Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 70 :
Ngày đăng: 02:55 19/04/20
Tối đến, trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ, bầu trời tràn ngập không khí trong lành. Lúc Cố Hi Chi rời giường thì Lương Oanh đã ôm chó con ăn sáng với Khúc Hi Chi ngoài ban công. Bữa sáng tỏa mùi thơm ngát, Lương Oanh vừa thấy nàng thì lập tức vẫy tay nhiệt tình, "Tiểu Cố, em với Tiểu Khúc có mua điểm tâm cho chị nè, có phải cảm động muốn chết rồi không?"
Cố Hi Chi chẳng muốn nhìn tới cô bé, đi thẳng vào toilet.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Khúc Hi Chi đã về phòng ngủ thay quần áo. Cố Hi Chi đi tới ban công, thấy Lương Oanh vẫn còn đang ăn, nàng ngồi xuống trước mặt cô bé, "Sao em dậy sớm thế?"
"Tiểu Khúc nói chị thích ăn sáng nên mới năm giờ đã thức dậy đi mua rồi." Lương Oanh vừa ăn vừa nói, "Chị ấy dẫn em theo nữa đó."
Cố Hi Chi đang lấy đồ ăn liền khựng lại, khó tin nhìn Lương Oanh, "Em nói thật hay nói chơi vậy?"
Lương Oanh nhìn vẻ mặt của nàng rồi cười hi hi, "Đương nhiên là nói chơi rồi."
Cố Hi Chi nhìn cô bé, lại nhìn đồ ăn trên bàn, đứng lên nói, "Tôi không có rãnh ăn mấy thứ này, em ăn một mình đi."
"Không ăn điểm tâm sẽ bị đần độn đó!"
Cố Hi Chi về phòng ngủ thay quần áo.
Giữa trưa chủ yếu sẽ quay cảnh Tần Thì Ngự và Vân Tiêu Tiêu cùng tham gia thi đàn violon. Cố Hi Chi tới trường quay liền thảo luận với nhạc sĩ cách sử dụng nhạc cụ. Chuyện khiến nàng đau đầu chính là Lương Oanh không chịu chờ ở khách sạn. Cô bé được Khúc Hi Chi dung túng dẫn tới phim trường. Cô bé thấy cụ già thì gọi bà dì, thấy bà dì thì gọi chị, chọc giận mấy nữ diễn viên nhộn nhạo bên ngoài. Cô bé lại còn mang Thất Thất đến gặp siêu mẫu chó khác để bàn chuyện yêu đương. Cũng may lúc đạo diễn bắt đầu quay thì cô bé không có bất kỳ hành vi quấy rối nào nữa. Dáng vẻ bé ngoan lừa được mấy diễn viên ngây thơ, họ khen Lương Huyên thiệt biết cách dạy con.
Cảnh thi đấu đàn violon được quay trong một phòng diễn tấu tại thành phố. Đoàn làm phim mời rất nhiều diễn viên quần chúng. Nội dung cảnh quay chủ yếu nói về việc Tần Thì Ngự muốn giúp Vân Tiêu Tiêu đoạt giải nhất nên đã tự làm tay mình bị thương trước ngày thi. Kết quả, Vân Tiêu Tiêu quả nhiên đạt giải nhất, và được khen ngợi trước toàn trường, còn Tần Thì Ngự bị thương ngón tay nên không đạt được thứ hạng nào, lại bị mọi người trách mắng.
Do hoạt cảnh khá lớn, nên cảnh quay này cũng khá phiền toái. Đạo diễn dành cả buổi chiều để bố trí sân bãi và xếp chỗ cho diễn viên quần chúng. Chuyện làm bà vui nhất chính là những diễn viên này cổ vũ cho vai chính trong buổi diễn tấu nhạc vô cùng đúng chỗ, nên đến bảy giờ tối đã quay xong.
Theo nội dung trong kịch bản, cảnh diễn tấu này được quay ngoài đại sảnh. Vai chính Tần Thì Ngự, Vân Tiêu Tiêu và nhiều bạn cùng lớp bắt xe lửa tới nơi này ở khách sạn. Nguyên văn kịch bản là: Xuyên qua cửa sổ khách sạn, có thể nhìn thấy phòng diễn tấu thật hoa lệ và bao la.
Đoàn phim tìm rất lâu mới có khách sạn phù hợp, hơn nữa còn bao hết cả một tầng. Do vậy, cảnh này vừa kết thúc, diễn viên liền lao thẳng vào phòng mới.
Quá trình đóng phim kỳ thực rất vô vị. Đã bị đoàn phim dằn vặt cả ngày rồi, giờ còn phải đợi quay cảnh đêm, Lương Oanh rõ ràng không hề vui chút nào. Cô bé ngồi trong xe làm ầm cả lên.
"Chị Tiểu Cố, em không muốn chờ nữa đâu."
Cố Hi Chi xem kịch bản, lộ rõ vẻ mặc kệ.
Lúc này, Lăng Tiêm ngồi chung một xe ngoắc ngoắc Lương Oanh thì thầm vài câu. Lương Oanh nghe xong nhất thời sáng bừng hai mắt rồi la làng trong xe, "Tiểu Cố, chị sắp đóng cảnh giường chiếu với Tiểu Khúc hả?"
Khúc Hi Chi dựa theo yêu cầu đưa tay "mò tới ngực nàng". Cô luồn qua khe hở tiến vào, lướt qua chiếc áo lót mỏng manh rồi đặt tay trước ngực nàng, nặn tới nặn lui.
Chẳng biết do tay cô lạnh hay vì nguyên nhân nào khác, nói chung là khi cô mò tới thì Cố Hi Chi cảm thấy phát run.
Nếu cứ giữ tiến độ thế này thì cảnh quay sẽ nhanh chóng hoàn thành, còn nếu bỏ ngang sẽ quay lại từ đầu. Tuy cảm giác này vô cùng xấu hổ, nhưng Cố Hi Chi vẫn kiên trì đợi cô nói xong lời thoại.
Chỉ cần nói vài câu nữa thôi là nàng có thể vươn tay tắt đèn rồi, chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi, cảnh quay này sẽ lập tức kết thúc thôi.
Trong ống kính, vẻ mặt của Cố Hi Chi càng thêm nhẹ nhõm.
"Giống như chẳng có gì." Đang nói câu này, đầu ngón tay của Khúc Hi Chi vô tình chạm vào chỗ cao nhất trên ngực nàng, "Chắc do cậu hấp thu không tốt."
Chỗ bị cô chạm trúng tức thì cương lên. Cố Hi Chi sững sờ, sắc mặt trở nên đỏ chót. Kịch bản nói lúc này gò má của Tần Thì Ngự chỉ hồng tí xíu thôi, nhưng sự thực đã đỏ lan đến dưới cổ của Cố Hi Chi mất rồi.
Là phản xạ, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Cố Hi Chi lập tức gạt tay cô ra.
Trường quay rất yên tĩnh, phần lớn mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn kỹ diễn biến trong phân cảnh. Cố Hi Chi hất tay cô xong mới nhớ là mình đang đóng phim. Sau đó, nàng lập tức trở mình tắt đèn, giọng điệu bực bội đọc lên câu thoại cuối, "Đi ngủ!"
Máy quay dừng hẳn sau khi đạo diễn kêu cắt. Nhân viên vẫn đứng một bên trợn mắt ngoác mồm nhìn Cố Hi Chi nằm trên giường. Có người không kiềm chế nổi, đợi nàng vừa rời giường liền nói, "Cố tiểu thư, kỹ năng của cô thực sự quá tuyệt. Tôi chỉ biết nhiều diễn viên có thể kiểm soát nước mắt, nhưng giờ mới biết còn có thể kiểm soát sắc mặt nữa a! Muốn đỏ là đỏ liền hà!"
Cố Hi Chi khó chịu muốn chết, nhưng vẻ mặt vẫn giữ thái độ bình thản, "Cái này..." Suy nghĩ hồi lâu, mỉm cười, "Luyện tập nhiều là tốt rồi."
Lương Oanh ngồi một bên nín cười đến nỗi sắp nghẹt thở.
Trên đường về, Cố Hi Chi ngồi chung Khúc Hi Chi, nhưng vẫn không nói chuyện dù chỉ nửa câu, im lặng hệt như ban sáng. Cũng may Lương Oanh bận đùa giỡn với mọi người trong xe, bầu không khí ngược lại cũng không đến nỗi khó xử.
Nhiệt độ vào buổi tối khá lạnh. Trên đường về, Khúc Hi Chi ho khan liên tục. Sau khi xuống xe, Lăng Tiêm lập tức đi mua thuốc. Cố Hi Chi và Khúc Hi Chi đi chung thang máy về phòng, lúc này cô vẫn ho khù khụ. Lương Oanh thấy cô thật sự không ổn, liền kéo góc áo của Cố Hi Chi ra hiệu nàng hỏi thăm chút đi. Cố Hi Chi cứ mãi bần thần, mãi đến khi ba người đến phòng C666 mới không nhịn được hỏi, "Chị vẫn ổn chứ?"
Mở cửa được một nửa, Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại lắc đầu, "Không sao đâu."
Tiếng đóng cửa vang lên, Lương Oanh ôm chó con về phòng trước. Cố Hi Chi nghe cô bảo không sao cũng gật gù. Nàng đang muốn vào cửa lại nghe cô nói, "Lúc nãy quay phim bất cẩn đụng trúng em, không có vấn đề gì chứ?"
Cố Hi Chi ngẩn người, chẳng biết nói sao thì gò má lại đỏ lên, "Không, không có gì." Cấp tốc chạy vào phòng.
*****