Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 78 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


Nhiều lúc muốn cứu vãn một đoạn tình cảm thì chỉ cần hạ thấp kiêu ngạo, rồi quay đầu hướng về đối phương và mở lòng mình ra thôi, nhưng chúng ta đều biết, người nào cúi đầu trước sẽ là kẻ thua cuộc. 



Người được nói trong miệng người đời càng giống như một kẻ ăn mày đáng thương nhưng lại ngượng ngại. 



Dù không yêu nhưng vẫn còn tình bạn, càng quan tâm thì càng không nghi ngờ. 



Không một ai đồng ý đảm nhận vai này mãi. 



Đầu tháng sáu, đoàn phim "Hắc bạch vũ" tổ chức ăn mừng tại một khách sạn trong thành phố. Nhân viên nghiêm túc cũng chè chén say khướt, tựa như tiệc ăn chơi sa đọa giữa đêm hè, nhiệt độ oi bức tỏa ra mùi hôi nồng nặc của nhà máy rác thải. 



Sau thời gian thư thả lại nghênh đón lịch trình dày đặc, Cố Hi Chi trải qua mùa hạ trên máy bay suốt. Mỗi khi cảm mệt mỏi thì nàng sẽ nhìn tấm bảng quảng cáo sản phẩm Bucce11ato từ mùa xuân đến mùa hạ làm động lực —— có thể nhìn thấy bảng quảng cáo này ở mọi nơi trong trung tâm thành phố, nó vĩnh viễn không bao giờ phai màu, như nữ thần vậy. 



"Nếu cậu có yêu cầu, diễn xong lần này sẽ được nghỉ phép năm ngày. Trước tháng mười phải chuyên tâm lại, tháng mười hai chính thức bắt đầu vào đoàn phim "Khu rừng phép thuật". Nếu cậu muốn về nhà ăn Tết thì báo trước với tôi, nhưng sẽ hơi cực tí nha. Cậu suy nghĩ đi rồi trả lời tôi biết." 



Hạt Hạt giao lịch trình cho nàng. Cố Hi Chi vừa tỉnh ngủ chưa bao lâu, mà xe thì vẫn bay tới bay lui trên đường. 



"Hôm nay có gọi điện cho Bạc Nhất Thanh không?" Nàng vào đại trang web.ysyhd.com. 



"Có, vẫn không có ai nghe. Tôi thấy chắc đổi số rồi." 



"Nhưng mấy ngày trước, em ấy còn tiếp điện thoại của tôi mà. Tôi còn bảo tháng mười sẽ tới chỗ em ấy." 



"Chắc là có việc gì đó thôi. Đợi cô ấy hết bận sẽ gọi lại cho cậu." 



"Được rồi." Cố Hi Chi nhìn lịch trình, "Dồn thời gian nghỉ ngơi của tôi thêm mấy ngày đi." 
Không khí yên tĩnh một lúc, Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn anh. Tuy nàng không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng rất bất ngờ. 



"Không phải tôi muốn phá đám, tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi." Đường Dư thả thuốc xuống, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, "Khi một người đã bỏ qua tình cảm thì về sau nhất định sẽ tiếc nuối. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là đã qua nhiều năm nhưng cô ta vẫn còn yêu em tha thiết. Không sai, bây giờ em lại xuất hiện trước mặt cô ta, có lẽ cô ta cũng sẽ yêu lại em, nhưng ai cũng sẽ nhớ mãi mối tình đầu kia mà. Có khi lúc trước cô ta yêu em thật, nhưng bây giờ lại có người yêu mới rồi thì sao. Hoặc cũng có thể là lúc này em quá tham thích được yêu. Cô ta có từng đề cập chuyện của Trầm Nhã với em không?" 



Mùi thuốc lá tràn ngập trong xe, Cố Hi Chi như đang suy tư lời nói đó, không hề nhìn anh. 



Đường Dư nói tiếp, "Đã ba năm rồi, ai cũng thay đổi cả. Em càng ngày càng trưởng thành, còn Khúc Hi Chi thì ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng. Cô ta đang suy nghĩ gì, căn bản không có ai biết. Nếu em cảm thấy cô ta còn yêu em, vậy thì em hãy thử so sánh hiện tại và trước đây xem, khác nhau bao phần, tình cảm có trong sáng hay không?!. Tôi đương nhiên tin cô ta sẽ không vì hận thù lúc trước mà đùa bỡn tình cảm của em, nhưng giờ khắc này, em có dám xác định là em còn quan trọng với cô ta không?" 



Cố Hi Chi trầm mặc, lát lâu sau như muốn níu kéo gì đó mới lên tiếng, "Chị ấy yêu tôi." 



"Chính miệng cô ta nói sao?" 



Cố Hi Chi há miệng, giống như không có lời nào để nói, yên lặng trầm mặc. 



Đường Dư nhìn nàng, lấy điện thoại trong túi giao cho nàng. 



"Có thể Trầm Nhã nói đúng hai điều." Đường Dư nhìn nàng cầm điện thoại từ trong gương, "Tình yêu xưa nay đều phải môn đăng hộ đối. Phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng muốn kết hôn thôi." 



Cố Hi Chi mở tin nhắn thứ nhất, tên Trầm Nhã hiện ra hai tin, dòng chữ in thể Tống rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng: 



Tiểu Khúc đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi. 



Nước mưa cấp tốc đánh vào cửa sổ xe, thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ. Cố Hi Chi buông điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.