Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 15 : Gió nhẹ phủ nhị hoa, hương phai còn lẩn khuất

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Khi Thạch Mai về đến Hương phấn trạch thì trời đã tối.



Bạch Xá cẩn thận ôm nàng xuống ngựa, giao tận tay cho Hương nhi ra đón rồi mới xoay người về thẳng Bạch trạch.



Thạch Mai thấy Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp cứ nhìn mình chằm chằm thì thầm hỏi: “Sao vậy?”



“Khụ khụ.” – Toản Nguyệt ho khan mấy tiếng – “Phượng tường yến ăn ngon thật đấy.”



“Phải đó.” – Hồng Diệp cũng gật đầu – “Ra tay thật là hào phóng. Phượng tường yến không phải thứ người bình thường có thể ăn được đâu.”



Thạch Mai giả bộ nghe không hiểu: “Ừ, Bạch Xá đúng là rất có tiền.”



“Dù ta có tiền như hắn, cũng sẽ không mời hàng xóm đi ăn phượng tường

yến đâu.” – Toản Nguyệt híp mắt hỏi Thạch Mai – “Đúng không?”



Thạch Mai nhìn hai người vẻ mặt tò mò, nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên cười rộ lên, ngâm nga một điệu dân ca bước trở về phòng.



Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp hai mắt nhìn nhau, cảm thấy có chuyện lạ. Hình như Thạch Mai có vẻ rất vui nha.



Sau khi trở về phòng, Thạch Mai viết ra các loại hương liệu cần mua rồi giao cho Tiểu Tịch Tử, bảo hắn mang theo bồn thược dược tím sang cho

Bạch Xá luôn.



Hương nhi hỏi: “Mai Tử tỷ, bồn hoa đó không phải là cái người thích nhất sao? Thật sự muốn tặng cho Bạch công tử?”



“Ừ!” Thạch Mai gật đầu, kéo ngăn bàn lấy ra một cái hộp nhỏ cùng mấy đóa hoa đinh hương.



Hương nhi biết nàng muốn đi tắm nên bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm.







Trong viện, Hồng Diệp hỏi Toản Nguyệt: “Này, ngươi thấy sao?”



Toản Nguyệt gật đầu: “Nhất định có vấn đề.”



Hồng Diệp nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Phượng Tường các không phải nằm đối diện vương phủ đó sao?”



Toản Nguyệt sửng sốt, vỗ tay: “Đúng rồi.”



“Oa … Tiểu Mai vừa mới ly thân với Vương gia, nay đã cùng Bạch Xá dắt

díu nhau trước cửa nhà hắn. Thế có khác nào cho hắn một cái tát?” – Hồng Diệp liên tục tán thưởng.



“Vương gia hắn đáng bị vậy.”



Lúc này, Hương nhi bước ra khỏi phòng Thạch Mai, đóng cửa lại, căm giận nói: “Bên ngoài đồn đại thật khó nghe! Ai cũng bảo Mai Tử tỷ có bệnh,

điên điên khùng khùng mới bị Vương gia bỏ. Tóm lại mọi người đều bảo Mai Tử tỷ bị đuổi ra khỏi cửa, như thể không ai cần vậy.”



Toản Nguyệt cười lạnh một tiếng, xoa đầu Hương nhi nói: “Chắc đều là chuyện do người trong Vương phủ truyền ra.”



Hương nhi bất mãn: “Tức chết đi được! Nhưng gần đây Mai Tử tỷ đang vui

nên ta cũng không nói với người. Những người đó thật độc mồm, ta ở trên

đường mà nghe được sẽ trực tiếp vả miệng bọn họ.”



“Được!” – Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp đều gật đầu – “Nói hay lắm!”



Thạch Mai tắm rửa xong, mặc vào một cái váy dài trắng, để chân trần. Bộ váy này là Hoàng hậu đưa tới, kiểu dáng có phần giống tiền triều, thân

váy rộng màu thuần trắng, điểm xuyết một vài đóa hoa màu hồng nhạt, tinh xảo mà đẹp mắt. Ngoài ra, chân váy còn được viền một vòng màu lam nhạt. Thạch Mai vừa nhìn một cái đã thích bộ xiêm y này, tựa như đóa hoa nhỏ

trôi giữa dòng suối vậy, chất lụa trơn mượt, mặc vào rất thoải mái.



Thạch Mai đi tới giường, ôm lấy Tiểu Phúc Tử đang nằm trên tấm đệm liếm vuốt đuôi.



“Tiểu Phúc Tử!” Thạch Mai ôm nó lăn lộn trên giường mấy cái, váy vốn đã rộng nên giờ lộ ra cả nửa cánh tay cùng đôi chân trắng muốt … Thạch Mai thế này mới phát hiện trên đầu gối có một vết sẹo nhỏ do lần trước bị

ngã để lại.



Thạch Mai giật mình không thôi, ôm Tiểu Phúc Tử ngây người. Thân thể này vẫn là của nàng sao?



Lúc này, Hương nhi đẩy cửa cầm một cái khay nhỏ tiến vào, bên trên có

đặt một bát canh ngân nhĩ táo đỏ. Thấy bộ dạng Thạch Mai như vậy, nàng

vội nhắc: “Ôi trời, Mai Tử tỷ, mau che chân lại đi, người ta thấy bây

giờ.”



Thạch Mai vội giấu vào trong chăn.



Toản Nguyệt

cùng Hồng Diệp cũng từ bên ngoài bước vào. Toản Nguyệt cầm theo một cái

hộp nhỏ, còn Hồng Diệp đã thay sang một bộ áo ngắn, hiển nhiên là cũng

vừa mới tắm xong, để chân trần đi guốc gỗ.



“Không lạnh à?” Thạch Mai xốc chăn lên cho Hồng Diệp chui vào.



Trong cái hòm của Toản Nguyệt là các loại phấn đủ màu sắc dùng để vẽ

móng tay. Hôm nay đến phiên Hồng Diệp. Bởi vì nàng muốn vẽ hình lá phong đỏ nên ngày hôm qua Toản Nguyệt đã tìm mua nguyên liệu về nghiền nát,

phơi khô, giờ đây có màu đỏ tươi trông rất đẹp.



Trên giường,

Hương nhi tiếp tục thêu hoa, Hồng Diệp ngồi trong chăn, hai tay đặt lên

đầu gối, Toản Nguyệt nghiêng người ngồi trước mặt nàng, cẩn thận vẽ từng móng tay cho nàng.



Thạch Mai cầm thìa ăn canh ngân nhĩ, thỉnh thoảng lại đưa đến bên miệng Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt một muỗng.



“Này, Mai Tử, ngươi vừa cùng Bạch Xá đi ăn phượng tường các sao?” –

Toản Nguyệt có chút lo lắng, hỏi – “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”



Thạch Mai nghe vậy thì kể lại sự tình một lần cho hai người nghe.



Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp, còn cả Hương nhi cũng đều mở to hai mắt nhìn nàng, mãi sau mới hỏi: “Thật sao?”


“Ngươi chết rồi ta cũng có thể lấy được.” – Bạch Xá bất vi sở động.



“Ta có thể nói cho ngươi là ai muốn có ngọc phật.”



“Ta không có hứng thú.”



“Ngươi … ngươi không muốn biết nguồn gốc của những túi hương kia?”



Bạch Xá nhướn mi: “Ta có thể tự tra được.”



“Ngươi hôm nay rất muốn giết ta?” – Nam tử nhíu mày.



Bạch Xá gật đầu: “Ngươi thật không minh.”



Thạch Mai không nhịn được liền bật cười. Cái tên Bạch Xá này thật xấu tính!



“Vì sao?” – Nam tử nói – “Những kẻ đã chết kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, lại không liên quan đến Quỷ Đao sơn trang của ngươi.”



Ánh mắt Bạch Xá đột nhiên dời đi, nhìn thoáng qua Thạch Mai đứng sau Hồng Diệp, hỏi: “Đẹp không?”



Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thạch Mai mặt mũi đỏ bừng. “Bạch Xá! Ngươi hỗn đản!”



Nam tử kia cười đáp: “Là một mỹ nhân.”



Hồng Diệp nhíu mày.



Bạch Xá lại gật đầu: “Ngươi nhìn cái không nên nhìn, cho nên đáng chết.”







Tất cả mọi người đều sửng sốt, nam tử kia chỉ thấy hàn quang chớp

nhoáng … Hồng Diệp xoay người chặn tầm mắt Thạch Mai, biết nàng không

phải người giang hồ nên nếu nhìn cảnh đó đến đêm sẽ gặp ác mộng.



Chờ khi Thạch Mai ló đầu ra nhìn xung quanh, Bạch Xá đã thu đao, dùng

mảnh vải trắng quấn lại. Đó là một thanh đao màu trắng bạc, bên trên có

nhiều họa tiết phức tạp, trông rất đẹp.



Đồng thời, một cỗ thi thể ngã xuống.



Thạch Mai muốn nhìn, Bạch Xá nói: “Đừng nhìn, buổi tối sẽ mất ngủ.”



Thạch Mai thành thật không nhìn nữa, ôm Hồng Diệp vỗ vỗ mấy cái, nói:

“Không sao hết, chúng ta sẽ tìm một người khác tốt hơn. Đây cũng xem như báo thù cho huynh đệ của ngươi.”



Hồng Diệp gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.



Ra khỏi ngôi miếu, Hồng Diệp lên ngựa, Bạch Xá cũng kéo Thạch Mai nhảy

lên ngựa của mình. Thạch Mai nhìn Hồng Diệp cưỡi ngựa một mình chạy đằng trước, vừa trông đã biết là đang khóc.



Bạch Xá muốn đuổi theo, Thạch Mai lại nói: “Chậm một chút, chậm một chút.”



Bạch Xá nhíu mày: “Không lạnh sao?”



Thạch Mai cảm thấy vẫn ổn bèn nói: “Trở về uống bát canh gừng là được.”



Bạch Xá gật đầu nói: “Nam nhân kia tên Vũ Nham, trên giang hồ xem như

có chút tiếng tăm. Mấy huynh đệ của Hồng Diệp cùng hắn tự xưng là Kiềm

Thập Quái, trên giang hồ xếp vào hàng tà môn ma đạo, chuyên thay người

ta làm mấy việc giết người cướp của để kiếm ăn. Chỉ cần có người trả

tiền, bọn họ chuyện gì cũng làm.”



“Mưu sinh không dễ.” – Thạch Mai nói – “Dẫu sao cũng qua rồi.”



Bạch Xá có hơi ngạc nhiên: “Ngươi cũng thật chủ quan. Hồng Diệp chẳng phải xuất thân trong sạch gì, ngươi cứ thế mà tin tưởng?”



Thạch Mai nói: “Vậy thì đã sao? Ta vừa mắt nàng, đồng tình với nàng.

Bản thân ta danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp gì, ngưu tầm ngưu mã tầm mã

thôi mà.”



Bạch Xá đột nhiên nở nụ cười, không nói thêm nữa.



“Phải rồi.” – Lại đi được một đoạn, Thạch Mai thấp giọng nói – “Lúc nãy cám ơn ngươi.”



Bạch Xá nghe xong, nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà ngươi còn thược dược tím không?”



Thạch Mai trợn mắt nhìn hắn: “Không còn!”



Bạch Xá nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, cười nhẹ: “À … không còn nữa.”



Thạch Mai cười cười, tùy tiện vươn tay vỗ vỗ bả vai Bạch Xá: “Ây chà,

chúng ta thân quen mà.” Trong lòng nói, lão nương cho ngươi xem hết rồi

ngươi còn muốn thế nào nữa.



Bạch Xá lắc đầu, trầm giọng nói: “Người giang hồ không làm chuyện không có lợi.”



Thạch Mai khóc không ra nước mắt, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”



Bạch Xá nhìn Thạch Mai, nâng tay lên nhẹ nhàng cầm lấy viên ngọc trai

đeo ở tai nàng, nói: “Trước xem như ngươi thiếu ta đi. Tính theo quy củ

giang hồ, mười phần lợi tức.”



Thạch Mai nằm úp sấp trên lưng ngựa, ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói: “Quên đi không được sao?”



Tay Bạch Xá vòng qua eo nàng nắm lấy dây cương, khóe miệng cong lên cười nói: “Không được.”