Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 40 : Vật cũ, giống như từng gặp
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Thạch Mai ngồi ở trên ngựa, ban ngày Bạch Xá thúc ngựa chạy như điên bây giờ mới thả chậm cước bộ… Lúc này, bọn họ đã rời khỏi đường chính, đang tiến vào trong núi.
“Trước đây ngươi sống trên núi à?” Thạch Mai nhìn bốn phía rừng cây rậm rạp, tò mò hỏi.
“Ừ.” Bạch Xá gật đầu, “Ở trong này học võ công, rất u tĩnh.”
“Ở nơi này?” Thạch Mai có chút tò mò, “Ăn ở thì sao? Tự ngươi săn thú à?”
“Trước kia có sư phụ và dì Hoắc chiếu cố, ta chỉ cần luyện công là được.” Bạch Xá nói chuyện, quay đầu ngựa, đi lên sườn núi.
“Khi đó dì Hoắc đã biết ngươi à?” Thạch Mai nói, khó trách Bạch Xá kính trọng bà như vậy.
“Thế sư phụ ngươi còn ở trong núi không? Có thấy bất tiện không?” Thạch Mai lầm bầm lầu bầu, trong lòng lại nhớ tới mấy quyển sách có viết, lão nhân gia thích nhàn vân dã hạc?
“Không sao cả.” Bạch Xá cười nhẹ, “Dù sao người cũng đã chết.”
Thạch Mai có chút xấu hổ, Bạch Xá cười, “Hết cách, là con người chung quy đều phải chết, thầy tướng số người dài quá.”
Thạch Mai đột nhiên tò mò, sư phụ của Bạch Xá không biết mang bộ dáng gì nữa, tính cách có phải cũng rất cổ quái hay khômg, đương nhiên… Nàng càng tò mò hơn về dáng vẻ của cha mẹ Bạch Xá. Không phải nói con giống mẹ sao, mẹ hắn nhất định là đại mỹ nhân!
Mải suy nghĩ, ngựa đã đi lên triền núi, nhìn lại, chỉ thấy sơn cốc ẩn giữa rừng rậm, có một ngôi nhà, xem ra đã có từ rất lâu rồi, cây cỏ trong vườn đã dài ra bên ngoài, lẫn vào cây cỏ của rừng.
Thạch Mai quay đầu nhìn Bạch Xá, “Lâu rồi ngươi chưa tới đúng không?”
“Ừ.” Bạch Xá gật đầu, “Đã nhiều năm.”
“Sao ngươi không đến xem sư phụ ngươi?”
“Người cũng đã chết, ta đến đây người cũng không nhìn thấy.”
“Vậy sao ngươi lại vội vã mang ta tới cho người xem?”
…
Thạch Mai vốn chỉ thuận miệng nói một câu, lại khiến cho Bạch Xá bị hóc xương.
Bạch Xá là người thành thục gặp biến cũng không sợ hãi, không nghĩ tới hôm nay lại bị Thạch Mai hỏi một câu mà không biết phải trả lời thế nào, hơi có chút ngốc chọc Thạch Mai cười.
Trầm mặc một lát, Bạch Xá đành phải nhẹ nhàng vuốt cổ ngựa, lên núi.
Ngựa đi lên núi, khoé miệng Thạch Mai kéo cao, cảm thấy rất mỹ mãn.
Bạch Xá nhìn bộ dạng nàng như con mèo chiếm được tiện nghi, cũng có chút bất đắc dĩ… Ngựa đi trên đường, thấy tảng đá to trước mắt liền lộc cộc dừng lại.
Bạch Xá không giống trước kia mang Thạch Mai cùng nhảy xuống, mà hắn xoay người xuống ngựa trước, sau đó đi tới trước mặt Thạch Mai, vươn tay… Để nàng tự nhảy xuống.
Thạch Mai có chút xấu hổ, như vậy sẽ nhào vào lòng Bạch Xá đó.
Hai người một người trên ngựa một người dưới đất yên lặng nhìn nhau, cuối cùng Thạch Mai bám trụ yên ngựa trèo xuống, Bạch Xá bất đắc dĩ, vẫn đưa tay bế nàng xuống, hỏi nàng, “Ngươi không thích ta, hay là lúc bị cưỡng ép, thích phản kháng?”
Thạch Mai sửng sốt, giương mắt nhìn hắn.
Nói xong, hắn mang Thạch Mai vào nhà sắp xếp phòng, hỏi nàng, “Ngươi muốn ở phòng nào?”
Thạch Mai nhìn một loạt căn phòng tối đen, còn có cây cối giương nanh múa vuốt bên ngoài, có chút khiếp đảm, buổi tối ngủ một mình sao?
Bạch Xá đi tới giếng múc nước, nói, “Lát nữa đừng quên treo khấu vải trước cửa phòng nhé.”
“Muốn cái kia làm cái gì?” Thạch Mai theo sau, nhìn hắn lấy đồ từ trong túi ra, là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, hẳn là đồ ăn.
“Có thể tránh rắn, đúng rồi, nếu buổi tối nghe được âm thanh quái dị gì, nhớ bảo ta.”
Thạch Mai nghe được chữ “rắn” đã muốn dựng sống lưng, “Còn có âm thanh kỳ quái hả?”
“Đã nói là sư phụ ta thích đùa dai rồi mà.”
“Ngươi muốn làm ta sợ đấy à?” Thạch Mai bất mãn liếc hắn.
Bạch Xá lấy đồ, ném qua một bên, quay đầu lại, đúng lý hợp tình trả lời, “Đúng vậy.”
“…”
“Sợ thì ở cùng phòng với ta đi.”
Thạch Mai nhìn đi nơi khác, Bạch Xá mang nước tới phòng bếp, Thạch Mai chợt nghe tiếng xào xạc giữa rừng cây, chạy nhanh theo, “Chờ ta.”
Bạch Xá vào phòng bếp đổ nước.
Thạch Mai nhìn lọ muối ăn trên bàn, “Thật sự giống như có người từng đến đây.”
“Là Lão Khoan.”
Thật lâu sau, Bạch Xá mới trả lời.
“Chính là em trai dì Hoắc… Kiều Lão Khoan đã chết đó?”
Bạch Xá gật đầu, “Cái kia hố, trước kia là hắn làm. Bên cạnh là bụi cây bạch quế, dùng để trừ tà, … Ở chỗ đó đào hố giấu đồ, người khác không có cách nào phát hiện, nhưng nếu suy nghĩ một lát, hẳn là sẽ chú ý tới.”
“Nói như vậy, thứ này là hắn muốn đưa cho ngươi?” Thạch Mai nhíu mày, “Nói cách khác trước khi chết hắn đã tới nơi này, nhưng vì sao lại có vết máu?”
“Có lẽ… Căn bản hắn không phải chết ở cấm địa Đoan gia, hết thảy đều là âm mưu.”
Thạch Mai lập tức sáng tỏ, “Có người lợi dụng thi thể của hắn, ngươi liên hệ ngọc Phật với chuyện này sao?”
“Sự tình rất phức tạp, khối da dê này phỏng chừng là mấu chốt.” Bạch Xá nhìn Thạch Mai, “Ngươi nghĩ lại xem, có nhớ tới cái gì không?”
“Được!” Thạch Mai gật đầu, đứng một bên ngẫm nghĩ… Khối da dê này chắc chắn mình chưa từng thấy qua, nhưng bức hoạ vẽ trên tấm da dê, thật sự giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Một lát sau, chỉ thấy nước mở, Bạch Xá từ ngăn tủ lấy ra một cái vỉ hấp, dùng nước ấm rửa. Lại lấy mấy cái hộp nhỏ, mở nắp ra… Bên trong quả nhiên là điểm tâm ngon lành…
“Điểm tâm?” Thạch Mai trừng mắt nhìn, đột nhiên há to miệng, “Ta nhớ ra rồi!”